Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 51: Không được chào đón



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài bản vẽ quy hoạch tương đối đơn giản mà cô đã vẽ, Nhiễm Anh còn mang đến một bản dữ liệu mới nhất mà cô đã in ra, trong đó có một số trường hợp thành công từ các tỉnh thành khác. Khái niệm về nông thôn mới đã được nhà nước đưa ra cách đây vài năm, nhìn thấy tiến trình xây dựng, cô chắc chắn cuộc sống nông thôn ở huyện Cầm sẽ thay đổi mạnh mẽ sau khi khi du lịch nước nóng đi vào hoạt động.

Cô cũng đã hỏi ý kiến Hạ Thính Vân, trong thời gian tới, huyện nhất định sẽ hưởng ứng lời kêu gọi chính sách quốc gia, xây dựng nông thôn mới, Nhiễm Anh bây giờ đang giải thích một cách dễ hiểu nhất cho dân làng.

"Đây là ý kiến sơ bộ của tôi. Muốn phát triển và cải thiện cuộc sống thì phải tìm cách phát huy những đặc điểm của nơi mình ở. Dù không có đặc điểm nào cũng phải tạo ra những điều khác biệt, chỉ bằng cách này mới có thể thu hút nhiều khách du lịch đến thôn chúng ta."

"Vì vậy, chúng ta không thể cùng nhau làm một việc, mỗi người cần tìm ra điểm mạnh của chính mình rồi phát huy nó tối đa."

Nhiễm Anh nói xong liền nhìn những người dân trong làng: “Tất nhiên, tất cả những điều trên đều là ý kiến và suy nghĩ của cá nhân tôi. Nếu mọi người có ý tưởng hay hơn, hoặc giỏi hơn ở khía cạnh nào đó trong việc điều hành dự án thì cứ mạnh dạn đề xuất."

"Nhưng có một điều là, dù là làng hay thị trấn thì hiện nay chính phủ đã hỗ trợ rất nhiều cho các vùng nông thôn. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này, chăm chỉ làm việc để cải thiện tình trạng kinh tế của mỗi hộ gia đình."

Sau khi khởi công xây dựng trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhà đầu tư đồng thời xây dựng một con đường nhựa dẫn tới thảm hoa đỗ quyên, điều này có nghĩa cơ sở hạ tầng của toàn huyện sẽ được nâng cấp.

Nhờ những điều này, cơ hội việc làm của dân làng sẽ tăng lên, đây là lúc mỗi người dân nên nghiêm túc suy nghĩ về việc kiếm tiền.

Lúc Nhiễm Anh ra khỏi văn phòng thôn, cô nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đợi ở ngoài, giật mình nhớ lại những lời mập mờ của đối phương, cô vô thức mím môi: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh không thể đến được sao?” Thương Diễn Chi đưa cho cô một chai nước, nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, anh nói thêm: “Nói chuyện lâu như vậy, em không thấy khát à?”

“Cám ơn.”

Vừa cầm lấy nước từ tay Thương Diễn Chi thì cô thấy bố mẹ mình đang bước tới gần.

“A Anh!” Ông Nhiễm Trì nhìn thấy Thương Diễn Chi, hai mắt sáng lên: “Sao giám đốcThương lại ở đây?”

Ngày xưa mọi người gọi anh là "Thương tiên sinh," nhưng từ khi anh trở thành nhà đầu tư chính của huyện Cầm, mọi người đều gọi anh là "giám đốc Thương."

"Giám đốc Thương đến thăm công trình à, có muốn ghé vào nhà tôi nghỉ ngơi một chút không?"

“Ừ, lần trước giám đốc Thương vội vã rời đi, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn một cách đàng hoàng.”

Nhiễm Anh nhìn Thương Diễn Chi, rồi nhìn sự nhiệt tình quá mức của bố mẹ mình: "Bố, mẹ, giám đốc Thương bận lắm, anh ấy..."

"Hôm nay cháu không bận."

Thương Diễn Chi nhìn cô cười, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra tâm tình đang rất tốt.

“Nếu chú dì không thấy bất tiện thì cháu không ngại làm phiền ạ."

"Không có, không phiền."

Ông Nhiễm Trì rất có thiện cảm với Thương Diễn Chi, nhất là sau khi anh giúp đỡ con gái họ rất nhiều.

Bố mẹ ra hiệu cho Nhiễm Anh đưa Thương Diễn Chi về nhà, chuẩn bị đãi khách.

Nhiễm Anh nhìn bóng lưng bố mẹ, bất lực liếc nhìn Thương Diễn Chi: "Xin lỗi, bố mẹ tôi luôn nhiệt tình như vậy, anh đừng bận tâm."

"Sao vậy? Em không chào đón anh à?"