“Sao cơ?” Nhiễm Anh cố gắng làm vẻ mặt tự nhiên: “Tôi tưởng bây giờ anh có nhiều việc phải làm chứ.”
Thương Diễn Chi quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Quả thực có rất nhiều chuyện cần làm, nhưng anh tưởng em sẽ tới giám sát công trình cùng anh.”
Nhiễm Anh nhếch môi: "Giám đốc Thương, lần trước tôi chỉ nói cho vui thôi, anh đừng coi là thật."
"A Anh." Thương Diễn Chi dừng lại, đứng trước mặt Nhiễm Anh, rõ ràng tên cô mỗi ngày được rất nhiều người gọi, nhưng khi nghe từ anh lại có cảm giác rất khác biệt.
“A Anh, anh rất nghiêm túc.”
Ánh mắt của đối phương mãnh liệt đến mức Nhiễm Anh cảm thấy hơi choáng váng, trong phút chốc lại có cảm giác mơ hồ.
“Giám đốc Thương, lãnh đạo huyện rất coi trọng dự án này, tôi nghĩ——”
“A Anh, em thông minh như vậy, nhưng lúc này nhất định phải làm ra vẻ mình rất ngốc mới được à?”
Thương Diễn Chi ngắt lời cô. Nhiễm Anh chỉ tham dự buổi lễ động thổ, sau đó trở về làng, mấy ngày sau cũng không đến công trường, biết cô có việc riêng, nhưng anh cũng cảm thấy cô cố ý tránh mặt mình.
Nhiễm Anh nghẹn ngào: "Tôi không hiểu anh...”
“Em hiểu mà.” Thương Diễn Chi không cho cô cơ hội giả ngu: “Em biết anh đang nói gì mà, A Anh, anh...”
"A Anh." Phía sau có người gọi tên Nhiễm Anh, cô lùi lại một bước, quay người thì phát hiện ra là chị Tiêu.
"Chị Tiêu, có chuyện gì à?"
"A Anh, mấy ngày nay bận quá, tôi cũng không tìm được cơ hội để cảm ơn cô."
"Cám ơn chuyện gì?" Nhiễm Anh bối rối.
"Nếu là chuyện vừa rồi thì không cần cảm ơn, đó là nhờ chính sách quốc gia quá tốt, tôi chỉ là người truyền tải thông tin thôi."
“Không phải chuyện đó.” Chị Tiêu có chút xấu hổ, dù sao thì khi Nhiễm Anh mới về, chị ấy đã từng ác cảm với cô.
“Tuần trước Tiêu Quả thi học kỳ, đứng thứ ba trong lớp. Cô giáo nói chỉ cần tiếp tục như vậy thì sẽ vào được trường trọng điểm mà không có vấn đề gì. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô thuyết phục tôi, giúp tôi đăng ký chính sách hỗ trợ của huyện thì con bé đã không thể tiếp tục đi học."
"Chị Tiêu, đây là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu."
"Sao không phải công của cô, người có học thức ăn nói cũng khác, cô chỉ giải thích vài câu là người như chúng tôi đã hiểu ra vấn đề, đây chính là lợi thế của việc được học hành đàng hoàng. Sau này Tiêu Quả chỉ được bằng nửa như cô là vợ chồng tôi đã vui mừng lắm rồi."
"Chị Tiêu, đừng lo lắng. Tiêu Quả thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ còn giỏi hơn tôi."
"Tôi cũng mong được như thế."
Chị Tiêu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đứng một bên, bỗng xua tay: “Cô có việc cứ đi trước, giờ cô còn nhiều việc phải lo, tôi không nói nữa, có dịp sẽ dẫn Quả Nhi đến nhà cô để cảm ơn."
Nhiễm Anh nhìn chị Tiêu đến và đi như một cơn gió, vừa quay người liền tông thẳng vào Thương Diễn Chi đang đứng phía sau, cô vô thức lùi lại, suýt mất thăng bằng, Thương Diễn Chi nhanh chóng đỡ lấy eo cô để cô không bị ngã.
Nhiễm Anh vô thức nhìn quanh, may mắn không có ai ở đó, cô nhanh chóng lùi lại một bước.
"Anh..."
“Đi thôi.” Thương Diễn Chi có chút tiếc nuối thu tay lại.
Não của Nhiễm Anh không theo kịp, buột miệng hỏi: "Đi đâu?"
“Em không muốn về nhà à?”
Nhiễm Anh nuốt khan: “Nếu anh không có thời gian ghé qua thì tôi sẽ giải thích với bố mẹ tôi giúp anh.”
“Không sao, anh đang rất rảnh.” Thương Diễn Chi quay người nói: “Đi thôi, em còn nợ anh một bữa đấy.”
Nợ lúc nào, cô nhớ lúc ở tỉnh thành đã đãi anh một bữa rồi mà. Nhiễm Anh còn chưa kịp nhớ ra thì Thương Diễn Chi đột nhiên đổi chủ đề.
“A Anh, anh thấy tài hùng biện của em rất tốt.” Anh nghĩ đến bộ dạng tự tin của cô ở văn phòng thôn, chỉ trong vài câu đã giải thích rõ ràng khái niệm về nông thôn mới: “Khó trách họ lại tin tưởng em như vậy.”
Vẻ mặt của Nhiễm Anh hơi mờ mịt: “Ý anh là tôi giỏi lừa gạt người khác à?”
Thương Diễn Chi chợt cười: “Không, ý anh là, A Anh, em thật sự rất giỏi.”
Sau khi Nhiễm Anh về quê, đã có nhiều người khen ngợi cô, nhưng khi Thương Diễn Chi thốt ra câu “A Anh, em rất giỏi" lại khiến cô chột dạ. Nó giống như một người đạt 100 điểm khen một người đạt 90 điểm vậy.
Nhiễm Anh ngẩng đầu nhìn cánh đồng và những ngọn đồi xanh nhấp nhô xa xa: “Thực ra tôi cũng không tài giỏi gì đâu. Tôi chỉ mong người dân trên mảnh đất này có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi."
Nếu trong lòng có hy vọng, bạn sẽ quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn.
Thương Diễn Chi nhìn theo ánh mắt của cô, cuối cùng quay lại nhìn Nhiễm Anh: “Đúng vậy, tin anh đi, cuộc sống của họ sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Lời khẳng định của anh khiến Nhiễm Anh ngoảnh mặt nhìn, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô nặng nề gật đầu.
"Ừ. Tôi cũng tin vậy."
...
Thương Diễn Chi nói sẽ đến nhà Nhiễm Anh ăn tối nên vợ chồng bà Hứa Nhược Lan rất vui vẻ, họ làm thịt gà đãi anh, Nhiễm Anh cũng vào bếp phụ mẹ.
Bà Hứa Nhược Lan vẻ mặt bình tĩnh nhìn con gái, nghĩ đến Thương Diễn Chi ở ngoài. Điều kiện của anh rất tốt, đáng tiếc điều kiện của gia đình bà lại không tương xứng, nếu không bà nhất định nối mối nhân duyên này.
Nhiễm Anh không biết mẹ mình đang nghĩ gì, nếu biết chắc chắn sẽ cằn nhằn rằng bà suy nghĩ quá nhiều.
Hai mẹ con nấu ăn trong bếp, ông Nhiễm Trì đưa Thương Diễn Chi đi xem cam rốn ở sau núi, không biết hai người sau khi xem cam rốn về thì cách xưng hô đã đổi thành "Tiểu Thương" làm Nhiễm Anh trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Gọi như vậy cũng quá thân mật rồi, quả thật không được tự nhiên cho lắm.
Biết có phản đối cũng không có tác dụng, sau đó ông Nhiễm Trì còn lấy bình rượu quý của mình ra uống cùng Thương Diễn Chi, lần này Thương Diễn Chi không lái xe nên cũng không khách sáo. Chai rượu trắng chỉ mới vơi một nửa, nhưng ông Nhiễm Trì đã say đến chếnh choáng.
Thương Diễn Chi cũng không tốt lắm, anh ngồi tại bàn ăn, hai tay ôm đầu, xem chừng không tỉnh táo.
Bà Hứa Nhược Lan đỡ chồng về phòng nghỉ ngơi, liếc nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, con để ý giám đốc Thương một chút.”
"Mẹ đưa bố đi nghỉ đi, con ở đây."
“Hay là để cậu ấy lên phòng em trai con nghỉ ngơi một lát?”
"Được, con biết rồi, mẹ cứ đi trước."
Khi bố mẹ đi rồi, Nhiễm Anh quay đầu nhìn Thương Diễn Chi.
“Thương Diễn Chi, anh ổn chứ?”
Thương Diễn Chi chớp chớp mắt, cố gắng giữ tỉnh táo: “Tôi hơi choáng váng.”
Cuối cùng thì Nhiễm Anh hiểu ra, chắc anh cũng không phải người uống rượu giỏi.
"Nếu cảm thấy chóng mặt thì tôi đưa anh đi nghỉ một lát."
Nhiễm Anh đến gần, đưa tay ra: "Anh tự đi được không? Có cần tôi giúp không?"
Thương Diễn Chi không trả lời, chỉ im lặng dựa vào cô.
Nhiễm Anh đỡ anh đến phòng em trai cô, mặc dù Nhiễm Duệ học bên ngoài nhưng phòng của cậu ấy vẫn được bà Hứa Nhược Lan dọn dẹp thường xuyên.
Cô vừa đặt Thương Diễn Chi xuống, vừa định rời đi thì tay đã bị Thương Diễn Chi nắm lấy.
"Anh..."
“A Anh.” Thương Diễn Chi nằm ở trên giường, bởi vì say nên ánh mắt có chút mơ hồ hơn bình thường.