Nhiễm Anh cảm thấy bất lực, trước giờ cô không nhận ra bố cô lại là người miệng lưỡi sắc bén như vậy.
"Không sao, ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng, cháu phải về chuẩn bị."
Thương Diễn Chi nhìn Nhiễm Anh: "A Anh, vài ngày tới xong việc anh sẽ đến gặp em."
"Được, để em tiễn anh."
"Tiễn cái gì, cậu ta không tự đi được à?"
“Con muốn vận động một chút.” Nhiễm Anh thật sự bó tay với bố mình: “Vừa rồi ăn no quá, con muốn đi bộ một đoạn cho tiêu cơm."
"Được rồi. Hôm nay bận rộn cả ngày ở lễ hội ẩm thực, giờ tôi với ông đi tưới rau không ngày mai chúng héo hết."
Bà Hứa Nhược Lan nói xong liền kéo tay chồng đi, không cho ông có cơ hội phản đối.
Nhiễm Anh mỉm cười nhìn theo bố mẹ mình, sau đó chậm rãi theo Thương Diễn Chi ra ngoài.
“Thương Diễn Chi, bố em tính tình bộc trực, lời ông ấy nói anh đừng để bụng.”
Thương Diễn Chi cười, lắc đầu: “Nếu anh có con gái tài giỏi xinh xắn như em thì thái độ của anh cũng giống như thế thôi."
"Hôm nay anh đánh cờ thắng bố em thật à?"
“Ừ.” Thương Diễn Chi không muốn giấu diếm.
“Chơi ván đầu tiên anh đã nắm được thực lực của bố em, lúc đầu còn muốn cố ý nhường ông ấy, nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy không tốt lắm, anh không muốn giả tạo như vậy. Em không giận đúng không?”
"Giận gì chứ, chơi cờ thì phải thắng bằng thực lực, nếu anh giả vờ thua thì bố em cũng không vui đâu. "
"Anh cũng nghĩ vậy."
Ông Nhiễm Trì luyện cờ lâu năm rồi, không dễ gì bị qua mặt, nếu Thương Diễn Chi cố tình thua thì lại càng chọc tức ông hơn.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, trời dần tối. Nhiễm Anh nhìn cổng làng cách đó không xa, quay mặt về phía Thương Diễn Chi.
"Tính tình của bố em là như vậy, hôm nay ông ấy có nói gì thì anh đừng để trong lòng. Ông ấy chỉ không thể chấp nhận việc em có bạn trai lúc này, chứ thật ra bố em không ghét anh đâu."
“Anh biết mà.” Thương Diễn Chi siết chặt lòng bàn tay cô, nói: “Anh hiểu bố em, một cô con gái xinh đẹp lại có năng lực như vậy bị một tên đàn ông xa lạ" bắt cóc" thì ai mà vui nổi."
Nhiễm Anh mỉm cười, chỉ trong chốc lát đã tới chỗ Thương Diễn Chi đậu xe: "Được rồi, anh lái xe cẩn thận nhé."
Thương Diễn Chi không vội lên xe mà nắm lấy tay Nhiễm Anh trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Phải mấy ngày nữa anh mới xuống được, anh muốn mang em theo cùng quá."
Nhiễm Anh nheo mắt cười: "Anh lo việc của mình đi, em mà ở bên cạnh chỉ làm vướng chân vướng tay anh thêm."
“Không có lương tâm.” Thương Diễn Chi tỏ vẻ tổn thương: “Bạn gái kiểu gì mà chia xa lại không thấy nhớ bạn trai chút nào vậy?"
"Anh vừa nói vài ngày nữa lại gặp mà, cần gì phải tỏ ra đau lòng?"
Thương Diễn Chi nghe vậy liền kéo cô đến trước mặt, vòng tay ôm lấy eo cô.
"Nhưng anh sẽ nhớ em." Cánh tay anh dùng một lực nhẹ, khoảng cách giữa hai người dường như không còn: "Để khiến tâm trí của anh bình tĩnh lại, em có nên bồi thường cho anh một chút không?"
"Bồi thường cái gì?" Nhiễm Anh không kịp phản ứng, đang muốn hỏi kỹ hơn thì Thương Diễn Chi đã tiến lại gần cô, cẩn thận áp môi mình vào môi cô.
Nhiễm Anh: Thế này có nhanh quá không?
Không cho cô thời gian phản kháng, Thương Diễn Chi đã lùi lại.
"Được rồi, anh đi đây."
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, Thương Diễn Chi mỉm cười, vỗ nhẹ vào trán bạn gái.
"Anh còn muốn hôn thêm một chút, nhưng giữa đường giữa xá như này mà đến tai bố em thì anh chết chắc, vậy nên lần sau tìm một chỗ k1n đáo rồi chúng ta tiếp tục."
Nhiễm Anh: Tiếp tục cái gì?
Vẻ ngơ ngác của cô khiến Thương Diễn Chi thoả mãn, anh hôn lên má cô trước khi lên xe.
"Phải nhớ anh đấy nhé."
Lời cuối cùng của Thương Diễn Chi bị gió đêm thổi bay, Nhiễm Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nơi Thương Diễn Chi vừa hôn, chợt mỉm cười.