"Hắc hắc hắc" Trên mặt nàng lộ ra vui vẻ, đem cất bức thư vào trong ngực, trong lòng thầm may mắn cảm thán:"Còn may là sư phụ chưa phát hiện ra."
Hi Loan đi vào từ ngoài cửa, nhìn bóng dáng lén lút của Hạ Lan Vi, mày hơi nhíu lại, vừa lúc Hạ Lan Vi ngoảnh đầu, nhìn thấy sư trong lòng đột nhiên nhảy dựng, kêu lên:"Sư phụ...sư phụ sao người lại đến đây?"
Hi Loan dường như đã quen với việc này cũng không lên tiếng trách cứ, thong thả bước đến, nói:"Ngươi quên rồi à, đây là phòng của vi sư mà."
Hạ Lan Vi xấu hổ cười gượng,
Hi Loan đã sớm ngồi xuống, uống một ngụm trà. Hạ Lan Vi ghé lại gần, chống cằm nhìn sư phụ nhà mình, ánh mắt thanh minh, trong lòng âm thầm nghĩ.
Hạ Lan Vi nghĩ nát óc cũng không ra, ánh mắt nhìn Hi Loan theo đó mà chuyển dần xuống dưới, Hi Loan đang uống trà ngập ngừng một chút, tai bắt đầu đỏ lên.
Hạ Lan Vi:"Sư phụ?"
"Sao...sao thế?" Hi Loan ấp úng lên tiếng.
"Ừm..."Hạ Lan Vi do dự một chút, con ngươi đảo quanh một vòng, nói:"Sư phụ, trước đó ngươi đã từng thấy trên bàn sách có thức linh tinh gì không."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Hi Loan còn đang cầm chén trà bạch ngọc, hơi nóng toả ra từ trong chén, hương thơm lan bốn phía, chàng hơi cụp mắt, nhưng vô cùng tự nhiên nhìn Hạ Lan Vi dịu dàng nói:"Hiện tại mọi người đều dùng truyền âm phù để đưa tin, nên lâu giờ cũng không thấy thư nữa."
Trong lòng Hạ Lan Vi có chút vui mừng, nhìn vẻ mặt vô cùng tự nhiên và chân thật của sư phụ, rồi nở một nụ cười với chàng, sau đó gật đầu phụ hoạ:"Đúng thế, hiện tại loại trừ nhân giới còn dùng thứ đó ra, người tu tiên cũng không hay dùng lắm."
Giọng trầm thấp của Hi Loan truyền đến, giống như hồi sinh vạn vật, băng tuyết ta chảy, như gió vào đêm hè, ánh sao sáng trên bầu trời.
Chàng nhỏ giọng nói:"Được."
Buổi chiều, Lạc Thuỷ đến đón Hạ Lan Vi rất đúng giờ.
Sở Minh và Lâm Tư Dao cũng đến tiễn Hạ Lan Vi. Mỗi người đều đưa đến một pháp bảo chống lạnh cho Hạ Lan Vi, tuy nói Hàn Băng Nhai là nơi băng đã hình thành từ ngàn năm, cho dù có pháp bảo chống lạnh của tu tiên cũng không có tác dụng lắm, nhưng Hạ Lan Vi vẫn rất cảm động.
"Sư muội, chờ người đi ra chúng ta sẽ đến Linh Xuyên Thành thả hoa đăng, ăn một bữa thịnh soạn rồi xem kịch!" Lâm Tư Dao ôm Hạ Lan Vi hứa hẹn.
Sở Minh cũng hùa theo nói:"Ở bên trong sư tỷ phải chăm chỉ luyện công mỗi ngày, đừng có thụt lùi như đệ, hai chúng ta sẽ tỷ thí khi tỷ ra ngoài đó!"
Hạ Lan Vi nghe hai người lải nhải, không hiểu sao, rất muốn cười. Cảm giác này giống như lúc nàng đi xa nhà, đại ca đại tỷ không yên tâm lôi kéo nàng dặn dò. Vừa buồn cười lại vừa ấm áp.
"Được rồi được rồi" Hạ Lan Vi giả bộ không kiên nhẫn, ra vẻ kiêu ngạo nói:" Không phải chỉ ở đó ba tháng thôi ư? Mọi người nghĩ ta là ai, đến lúc ra chúng ta sẽ tung tăng nhảy nhót tiếp tục làm hại nhân gian!"
Vừa dứt lời ba người nhìn nhau, cùng chống hông cười to.
Hạ Lan Vi cười đủ, xoay người kéo một con gà mào xanh từ dưới tay áo ra, không quan tâm nó giãy giụa, đưa cho Sở Minh.
Cô Cô Gà bắt đầu kêu thảm thiết, mào gà màu xanh dựng thẳng lên, hét to:"Nữ nhân! Ngươi nghe cho rõ! Bổn gà không cho phép ngươi đưa ta cho nam nhân khác!"