“Mau nói, có phải trước khi chúng ta ký hiệp nghị, anh đã coi trọng em rồi hay không?”
Bởi vì Lăng Vi đang ngồi ở trên đùi Tạ Thanh Nghiên, cho nên khi cúi đầu nhìn anh lại có vẻ như nhìn từ trên cao xuống, vô cùng kiêu ngạo.
Tạ Thanh Nghiên ôm eo cô, cong khóe môi hỏi cô, “Vậy em cảm thấy thế nào?”
Lăng Vi suy nghĩ, giãy giụa leo xuống người Tạ Thanh Nghiên, sau đó khom lưng mở ngăn kéo dưới bàn trà sô pha ra, lấy mấy bức ảnh từ bên trong ra, “Vậy em phát hiện cái này.”
Nếu không phải lúc ấy nhóc con đưa cho cô xem, cô cũng không biết Tạ Thanh Nghiên cất giấu ảnh chụp của cô, ngay từ đầu cô nhìn thấy mấy tấm ảnh này đã lập tức kết luận Tạ Thanh Nghiên có lẽ đã yêu thầm cô từ rất sớm, sau này chính cô lại bác bỏ suy đoán này, bởi vì bây giờ Tạ Thanh Nghiên cũng không có ở trong nhà, anh có nơi ở riêng của chính mình, nếu thật yêu thầm cô, chắc chắn sẽ mang ảnh chụp về để ở chỗ của anh mới đúng, chứ không phải tùy tiện ném ở chỗ này như vậy, hơn nữa, Tạ Thanh Nghiên diễn theo kịch bản tổng tài bá đạo, nếu anh thật sự yêu thầm cô, chắc chắn phải có rất nhiều biện pháp ra tay với cô mới đúng, không thể lén lút làm một người yêu thầm cô như vậy.
Hôm nay nếu đã tới nước này, cô cũng muốn dứt khoát hỏi rõ nghi hoặc này.
Tạ Thanh Nghiên thấy cô lấy mấy tấm ảnh chụp ra cũng có hơi bất ngờ, “Mấy tấm ảnh này sao vẫn còn ở đây?”
“Không phải anh để sao?”
“Lúc ấy đúng là do anh để, khi đó Thanh Hoa rất hâm mộ em, còn kêu Đỗ Minh đi tìm cho nó mấy tấm ảnh chụp này, coi như bảo bối vậy, anh còn cùng với đứa nhỏ trêu chọc nó, sau đó lén lấy ảnh giấu ở chỗ này, khi đó nhóc con còn rất ngốc, nói muốn tìm em làm mẹ của nó.”
Cái gì gọi là khi đó nhóc con rất ngốc chứ? Trẻ con ba bốn tuổi có chút ngây ngô cũng rất bình thường mà, bây giờ người ta rất thông minh đó.
Tạ Thanh Nghiên lại tiếp tục nói: “Anh cho rằng nhóc con đã trả lại cho Thanh Hoa rồi, không ngờ vẫn luôn giấu ở chỗ này.”
Lăng Vi:……
Cho nên mấy cái suy đoán lớn lao kia của cô hoàn toàn là do suy nghĩ quá nhiều sao?!!
Kỳ thật mấy tấm ảnh này là do nhóc con giấu ở chỗ này, giấu lâu đến mức ba và chú của nhóc cũng quên mất, mà nhóc còn thỉnh thoảng lấy ra xem!
Cho nên sự thật cuối chính là nhóc Tạ mới là fans trung thành nhất của cô!
Cái này thật sự quá cảm động, người khác hâm mộ thần tượng, đều là muốn gả tưởng cưới muốn mang về nhà nuôi, nhóc con hâm mộ thần tượng lại trực tiếp muốn mang thần tượng về làm mẹ, hành động này thật sự quá trâu bò rồi.
Tạ Thanh Nghiên là nhân vật gì, lúc Lăng Vi lấy ảnh chụp ra, ít nhiều gì anh cũng có thể đoán ra tâm tư của cô, sau đó nhớ lại lúc trước anh đưa cô tới sân bay, cô rất không sợ chết trêu chọc anh suốt dọc đường, anh cơ bản có thể xác định cô gái nhỏ này đã hiểu lầm.
Nghĩ đến đây, trong đáy lòng lập tức trở nên mềm mại, hai người rõ ràng đã sớm tâm ý tương thông, lại ngại bản hiệp nghị mà làm lãng phí thời gian dài như vậy.
Anh duỗi tay kéo cô ngồi lên trên đùi mình, cười hỏi: “Em cho rằng anh lén yêu thầm em, cho nên mới cất giấu ảnh chụp của em phải không?”
Quá xấu hổ, bản thân hiểu lầm thì thôi đi, kết quả còn bị anh nhìn ra được, còn có thể vui vẻ yêu đương nữa hay không đây?!
Thấy trong ánh mắt của cô hiện lên vẻ không được tự nhiên, Tạ Thanh Nghiên lại cảm thấy đau lòng, thật sự không nỡ thấy cô không vui, vì thế thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Đúng là vì Thanh Hoa cho nên anh mới biết tới em, sau đó khi tham gia vào các trường hợp xã giao ngẫu nhiên nghe được một vài tin đồn về em.”
Tạ Thanh Nghiên tạm dừng, sắp xếp lại câu chữ rồi mới nói: “Bọn họ đều nói, vẻ ngoài của em rất xinh đẹp, lại không dễ tiếp cận, nhưng người đại diện kia của em thì rất thức thời.”
Lăng Vi sững người, thì ra trước khi Tạ Thanh Nghiên quen biết cô đã nghe được tin đồn không tốt về cô rồi.
“Em không có……” Cô có chút khổ sở muốn giải thích, nhưng ngay sau đó lại nghĩ nếu Tạ Thanh Nghiên thật sự cho rằng cô không tốt, vậy chắc chắn sẽ không để cô tiếp cận.
Tạ Thanh Nghiên hôn cằm của cô, an ủi: “Anh biết, lần đầu tiên tiếp xúc với em, anh đã cảm thấy em rất can đảm, chắc chắn không phải người dễ thỏa hiệp, khi đó em cố ý quyến rũ anh chắc là rất khẩn trương, cười đến mất tự nhiên như vậy mà.”
Lăng Vi:……
Thì ra những kế hoạch cô cho là không tồi kia, sớm đã bị anh nhìn thấu. “Vậy sao anh còn đồng ý với đề nghị của em?”
“Vì sao lại không đồng ý? Anh cảm thấy đề nghị chơi rất vui, sự thật cũng chứng minh quyết định của anh là đúng, sự xuất hiện của em mang cho anh những loại trải nghiệm mới lạ.”
Lăng Vi:……
Trải nghiệm mới là nói lấy cô làm tư liệu sống tự biên tự đạo ra các loại khoe khoang ở trên bảng tin đó sao? Cái đó đúng là rất mới lạ, cô chưa từng gặp qua người như vậy đâu!
Tạ Thanh Nghiên lại nói: “Bảo bối, em chắc chắn không biết mình có bao nhiêu mị lực đâu, anh mới tiếp xúc với em vài lần đã bị em hấp dẫn, sau này cũng thật sự bị sự đáng yêu của em làm chịu không nổi.”
Lăng Vi nghe anh khen ngợi như vậy, liền da mặt dày hỏi: “Vậy rốt cuộc anh thích em từ khi nào?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Muốn biết?”
Lăng Vi ngoan ngoãn gật gật đầu, “Rất muốn.”
Anh lại đột nhiên không chịu nói, thần bí hỏi lại cô, “Vậy còn em? Em thích anh khi nào?”
“Em……” Lăng Vi vừa định trả lời, mới phát hiện không thích hợp, “Rõ ràng em hỏi anh trước!”
“Nhưng vừa rồi anh đã nói nửa ngày, mệt mỏi rồi.”
Lăng Vi:……
Cậu trai, thật sự cho rằng cô không có cách với anh sao?
Chỉ thấy cô bỗng nhiên cong người, bĩu môi đáng yêu nói: “Anh ơi ~ anh nói đi mà đi mà đi mà~”
Tạ Thanh Nghiên:……
Làm nũng như vậy thật sự quá phạm quy! Thật đáng yêu!!
Anh cắn răng kiên trì, “Không nói.”
“Nói đi mà nói đi mà……”
“Không!”
“Hừ!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Vì sao ngay cả tiếng “Hừ” cũng đáng yêu như vậy chứ? Thật không khoa học!!
Cuối cùng anh đầu hàng: “Anh cũng không rõ, có thể là lần đầu tiên em gọi anh, cũng có thể là lần đầu tiên em quyến rũ anh, theo anh thấy anh bị sự đáng yêu của em làm hỏng mất rồi.”
Rốt cuộc cô đáng yêu ở chỗ nào? Cô rõ ràng đi theo con đường gợi cảm xinh đẹp, là do ánh mắt của anh có vấn đề rồi!
Tạ Thanh Nghiên tự mình thổ lộ xong, lại cảm thấy tạo hình bị phá hỏng rồi, không giống tổng tài bá đạo chút nào, vì thế nhanh chóng tìm đường lui, “Em thì sao, thích anh từ lúc nào?”
Lăng Vi lấy di động ra nhìn một cái, vội vàng giãy giụa đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, đã lâu như vậy rồi sao, chắc chắn người dưới lầu chờ sốt ruột rồi, chúng ta mau đi xuống đi!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, đứng lên theo, ngay sau đó khom lưng bế cô lên, vừa đi tới mép giường vừa nói: “Rất tốt, cô gái, em đã thành công nhóm lửa trong người anh lên rồi, đêm nay chúng ta không đi, anh muốn nhốt em ở trên giường!”
Lăng Vi lập tức bị đánh đến mịt mù, “Ba ba, lời kịch này của anh quá Mary Sue quá xấu hổ rồi!”
“Anh còn có thể làm mấy chuyện càng xấu hổ hơn nữa, em có muốn thử hay không?”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Không thể!!”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên:……
Mẹ Tạ: “Ở phía dưới còn có nhiều người chờ như vậy, hai con lại ở trên lầu làm việc này!”
Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng buông Lăng Vi ra, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ xuất hiện thật sự rất kịp thời đó!”
Mẹ Tạ sâu sắc chấp nhận: “Mẹ cũng cảm thấy kịp thời, nếu chậm chút nữa đoán chừng hai con đang trong quá trình làm rồi!”
Lăng Vi:……
“Không nói nữa, mẹ còn phải đi tiếp đãi người ta, hai con cũng nên có chừng mực, nhanh chóng đi xuống đi!” Mẹ Tạ nói xong, cũng không quay đầu lại đã rời đi.
Lăng Vi vẫn còn sợ hãi nói: “Em cảm thấy, muốn trở thành viên trong nhà anh, việc đầu tiên là cần phải có một trái tim mạnh khỏe!”
Tạ Thanh Nghiên mỉm cười, “Anh cảm thấy em đã có rồi.”
Ha hả, có phải đã sợ tới nỗi trái tim cứng rắn luôn rồi hay không??
Tạ Thanh Nghiên cũng không tiếp tục nói tới vấn đề vừa rồi nữa, ngày tháng còn dài, anh cũng không gấp gáp.
Lăng Vi mới vừa sửa sang lại lễ phục bị nhàu xong lại nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên gom mấy mảnh vụn của tờ hiệp nghị lại rồi châm lửa đốt.
Phát hiện cô đang nhìn mình, Tạ Thanh Nghiên nói: “Để phòng ngừa bất trắc thôi, nếu thứ này bị mẹ anh nhìn thấy, bọn họ có thể tạo ra một kịch bản mới đó.”
Lăng Vi vội vàng gật gật đầu, cô cảm thấy chắc chắn mẹ Tạ sẽ làm ra được chuyện này.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau đi xuống lầu, trong mắt nhóm bạn đều là vẻ trêu chọc, Tạ Thanh Nghiên đứng ở giữa bọn họ, bày ra bộ dáng cao không với tới nói: “Vừa rồi ai bình luận từ ‘khinh bỉ’ ở trên bảng tin của tôi? Đều tự giác đứng ra đây, ba ba đấu người thật với mấy người!”
Anh vừa mới nói xong, mọi người đều lập tức kiếm chỗ trốn.
Chu Kiến chạy chậm bị Tạ Thanh Nghiên xách cổ lôi về, “Tiện nhân, cậu là người đầu tiên phải không?”
“Đại vương tha mạng!” Chu Kiến ôm cái đầu trọc của mình, vô cùng đáng thương nói: “Đại vương, tôi còn có một món quà khác muốn tặng cho cậu!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Cái gì?”
Chu Kiến cười gian, nhỏ giọng nói: “Trang phục y tá tự chế, thế nào?”
Tạ Thanh Nghiên nghe xong, khóe môi cong lên cười nói: “Hiểu rõ lòng trẫm, tạm tha cho mạng chó của cậu đó.”