“Anh không phải vẫn còn ngủ sao? Vì sao lại đến đây?”
Cô ngồi xuống ghế đong đưa.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Đường Chỉ Nam kiềm nén bao nhiêu so với đêm hôm qua. Vừa nghĩ đến đã thẹn đỏ mặt.
Cố Trạch Minh vươn vai: “Có việc gần đây”
“…”
Không khí giữa họ có hơi ngột ngạt, vừa lúc Cố Trạch Minh định bắt chuyện thì Châu Khả gọi đến, anh không nghe ra chuyện gì, chỉ biết Châu Khả khóc lóc ỉ ôi còn nói đang ở quán rượu muống Đường Chỉ Nam đến rước.
“Tiểu Chỉ, đến đây với đi tớ đi…huhu”
Mới sáng vẫn còn men rượu, cô đành chịu thua: “Ở đây không tiện đường, ba mươi phút nữa tớ mới đến được”
“Chỉ Chỉ, quán rượu cũ, còn có anh đẹp trai”
“Cậu có nhớ anh ta không?”
“…”
Đường Chỉ Nam che điện thoại nhìn sang anh.
Nhận được ánh mắt sắc lạnh từ anh khiến cô suýt nữa đã không cầm vững điện thoại mà nghe tiếp.
Cô hừ giọng: “Không nhớ gì cả”
“Cậu nói láo à, anh ta còn muốn xin số cậu”
“Phải chi tên Đầu Gỗ kia cũng ngọt ngào như vậy nhỉ?”
Đường Chỉ Nam đen mặt: “Cậu nói thêm một tiếng, tớ sẽ bỏ mặt cậu đấy!”
“…”
Quán rượu quen thuộc còn có phòng nghỉ cho khách VIP, Châu Khả đã đóng phí hằng năm ở đây, cô còn được để riêng cho một phòng. Nhưng môi trường ở đây thật sự bất đắc dĩ lắm mới cần ở lại.
Châu Khả ngắt máy cũng muốn trở về phòng nghỉ một chút. Bước đi loạng choạng lại va vào người cao lớn.
“Ô, là cô Châu”
Người kia hình như quen biết cô?
Tên gì nhỉ…Dương Xuyên, đúng là Dương Xuyên.
Phía sau còn có người quen không muốn gặp của cô.
Dương Xuyên là chủ quán rượu này, anh ta vẻ ngoài khá phong nhã, đa tình nhưng ai tin nổi người này đã có vợ có con rồi chứ. Nhìn còn chẳng giống sinh viên đại học.
“Anh Dương, mượn phòng nghỉ một lúc” Cô mỉm cười có lệ hướng về phía sau lưng anh ta.
Dương Xuyên biết nhiều nhưng vẫn cứ tự nhiên mà giới thiệu:
“Đây là Ninh Giang, cổ đông mới của quán”
Cô ồ một tiếng sau đó bước đi về phía phòng nghỉ. Trông anh kiêu ngạo thật sự rất đáng ghét, rõ ràng sống tốt như vậy trước kia còn xuất hiện trong cuộc sống cô.
Lúc đi vào Châu Khả khoá cửa kĩ càng, cô dùng khăn lau người dường như thấy bản thân có hơi cảm nhẹ muốn gọi cho Đường Chỉ Nam thêm một cuộc nhưng lại không bắt máy. Châu Khả gửi thêm một tin.
Nghe tiếng gõ cửa, Châu Khả không phòng bị mà đi ra, cô nghĩ Đường Chỉ Nam đã đến. Nhưng khi nhìn rõ người ở đối diện, đôi mắt chợt trầm đi.
Mang theo chút cảm, cô yếu đuối muốn đóng cửa lại bị Ninh Giang không khách sáo chen vào phòng.
Anh kéo Châu Khả vào lòng cúi đầu ngấu nghiến. Đôi môi ẩm ướt người được Ninh Giang chạm vào như có luồn điện đi qua người khiến Châu Khả bất giác giật mình.
Anh không kiềm được lòng vừa hôn vừa đẩy cô đến giường, trong lòng sớm đã định mặc cho Châu Khả đang vùng vẩy.
“Tên chết tiệt…”
Châu Khả thở hổn hển nhìn anh: “M-Mau ra ngoài”
“…”
Ninh Giang xoa đầu cô, muốn cúi đầu tiếp tục hôn lại bị cô cắn mạnh vào môi: “A”
Bàn tay Ninh Giang vẫn còn ở trên dây váy Châu Khả, vì hành động bất ngờ mà vô tình lại kéo rách một phần váy khiến thân thể người kia hiện lên trước mắt.
Bầu ngực nõn nà làm Ninh Giang không thở nổi: “Giữ sức chút nữa la cho thoả thích”
“…Khốn khiếp nhà anh!”
Cô dùng chăn che đi, lại bị người kia kiềm hãm trong lòng, anh dịu dàng sờ soạng làm Châu Khả mê muội đến chống cũng không chống nổi. Tay chân rã rời.
“Khụ…T-Tên khốn”
“T-Tên khốn nhà anh….”
“…”
“Đúng là đồ khốn”
“…”
Ninh Giang cởi áo bất giác nhíu mày: “Em có thể im lặng một chút không?”
Dáng vẻ trần trụi của Ninh Giang khiến cô hoảng hốt lắc đầu: “Ninh Giang…”
“Hửm?”
Cô nuốt nước miếng: “Đừng mà”
“Năn nỉ anh sao?”
“Vậy thì thành tâm một chút”
Ninh Giang nằm cạnh cô, trêu đùa sợi tóc rồi lại nhìn Châu Khả.
Người kia cứng đờ, mắt có chút lệ: “…”
“Con mẹ nó, còn chưa làm gì em, em đã khóc”
“…”
“Được rồi được rồi”
“Anh thua em rồi”
“Sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa”
Nhìn hốc mắt cô đỏ hoe, Ninh Giang thất vọng rời khỏi giường: “Anh còn theo đuổi em, anh không phải Ninh Giang”
“Được không?”
“Mau nghỉ ngơi đi.”
Nước mắt của Châu Khả không dễ rơi, nhưng nước mắt cô rơi vậy thì anh sai rồi.
Nhìn cô ở trong quán rượu một mình, anh không màn công việc đã đến đây nhìn cô từ khi trời chưa sáng.
Sợ rằng cô gặp người xấu.
Bây giờ anh lại trở thành người xấu khiến cô phải sợ rồi.
Ninh Giang đau lòng đi khỏi vừa hay lại gặp Đường Chỉ Nam và Cố Trạch Minh ở trước cửa.
Nhìn anh ta quần áo nhăn nheo rất khác ngày thường, Đường Chỉ Nam chau mắt: “Làm việc xấu à?”
“…”
Cố Trạch Minh kéo cô về sau lưng: “Làm hoà rồi à?”
Anh nhìn Ninh Giang nhăn mặt, tâm trạng vừa nhắc đến đã không vui.
Cố Trạch Minh lại cất giọng: “Tiệc giao thừa đến nhà uống rượu”
“Không cần, đi trước đây”
Châu Khả nhận được quần áo Ninh Giang nhờ người mua giúp liền mau chóng thay sau đó lại ra xe với Đường Chỉ Nam.
Cô lại cảm thấy tâm trạng Ninh Giang không tốt bao nhiêu thì tâm trạng Châu Khả lại không hơn là mấy.
Chắc là cô ấy mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Không gian chỉ còn anh và cô ở ghế phía trên.
“Em tự lái đến là được, như vậy lại phiền đến anh”
Người kia lái xe chăm chú vừa nghe được có hơi nheo mắt: “Muốn một mình đến gặp anh đẹp trai ở quán rượu à?”
“…Em không có”
Cố Trạch Minh cười: “Để tôi biết em có xem chân em còn có thể đi được không”