Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 23: Dằn vặt



Để ép bản thân mình không nhớ tới anh, cả ngày Lục Tử Hân vùi đầu vào công việc. Đến tối, cô lê từng bước chân mỏi mệt vào Lục gia, Lục Hạo Thiên thấy con gái thì vui vẻ.

“Tử Hân, hôm nay hai đứa tạm biệt nhau trong vui vẻ chứ?”

“Tạm biệt gì ạ? Có ai đi đâu à?”

Lục Hạo Thiên nhíu mày..

“Cảnh Dương nó không nói gì với con à?”

Lục Tử Hân càng nghe càng mơ hồ..

“Nói gì ạ? Bọn con cãi nhau cả tuần nay, có nói chuyện với nhau đâu”.

“Rõ ràng chiều nay nó bảo nó đến viện mà”.

Trái tim Tử Hân run lên, anh đến viện mà không đi tìm cô sao. Một tuần không gặp chả nhẽ anh không nhớ cô chút nào à?

“Hai đứa cãi nhau về chuyện gì thì mau làm lành đi. Mai Cảnh Dương nó đi rồi”.

Lục Tử Hân run rẩy hỏi lại..



“Đi đâu ạ?”

“Mai nó đi đảo Hải Minh huấn luyện”.

“Sao có thể đi được chứ. Vết thương của anh ấy còn chưa khỏi hẳn mà”.

Vừa xuất viện một tuần đã lại đi huấn luyện, sức nào chịu nổi. Anh cũng chỉ là con người thôi. Trình Cảnh Dương anh thật nhẫn tâm, đi mà không chào cô một câu. Lục Tử Hân chẳng quan tâm giận dỗi gì nữa. Cô rất nhớ anh, chỉ muốn nghe giọng anh ngay lập tức. Bấm điện thoại gọi cho anh nhưng chỉ nghe được tiếng thuê bao.

Hết cách cô đành giương ánh mắt cầu cứu bố. Lục Hạo Thiên thở dài cầm điện thoại gọi điện hỏi thăm mới biết, lịch trình thay đổi, đội NH1 bay ngay trong đêm, giờ máy bay đã cất cánh rồi.

Lục Tử Hân chán nản về phòng. Ngồi trên giường cô không nhịn được bật khóc nức nở.

“Cảnh Dương, em nhớ anh quá. Tại sao anh đến rồi mà không chịu gặp em. Có phải anh hết yêu em rồi không...”

Khóc mệt rồi thì lăn ra ngủ. Cái gối của anh lâu ngày cũng đã phai mùi rồi, không còn mùi bạc hà thoang thoảng đặc trưng của anh nữa.

Trình Cảnh Dương ngồi trên máy bay thất thần, mặc kệ đồng đội bên cạnh nói chuyện vui vẻ, anh chỉ yên lặng nhắm mắt nhớ về cô. Hân Hân của anh giờ này đang làm gì. Đang ở Lục gia hay vẫn ở bệnh viện. Anh đi thế này liệu cô có bỏ anh theo Hàn Vũ không. Anh không dám nghĩ tới nữa. Nếu một ngày cô bỏ anh thật, anh nghĩ mình sẽ phát điên.

Máy bay xuyên qua màn đêm cuối cùng cũng hạ cánh, đội NH1 nhanh chóng di chuyển về doanh trại, sáng hôm sau còn phải bàn giao công việc.



Trong lúc cả đội đang chìm vào giấc ngủ thì Trình Cảnh Dương lại ngồi bên bờ biển, gió biển thổi vào mặt anh làm anh tỉnh táo. Tại sao anh phải giận dỗi cô chứ. Hạ mình xin lỗi cô một câu sẽ chết sao..

Cứ như vậy, một người ở Lục gia ôm gối mất ngủ, một người ngồi bên bờ biển hối hận. Hai người cùng nhớ đối phương nhưng chẳng ai chịu mở lời trước.

Sáng hôm sau, Lục Tử Hân tới bệnh viện với đôi mắt gấu trúc. Vừa tới nơi đã thấy mọi người bạn tán.

“Cậu nghe chuyện đi hỗ trợ y tế ở đảo Hải Minh chưa?”

“Đảo đó nghe đâu còn hoang sơ lắm”.

“Lần này viện chúng ta cử người tới đó hỗ trợ đó”.

Ba từ “đảo Hải Minh” làm mắt Tử Hân sáng lên. Cô vội chạy đi xem tình hình. Thì ra bệnh viện cô muốn cho người tới đó hỗ trợ y tế.

“Trình Cảnh Dương, anh không tìm em thì em tới đó tìm anh”.

Vài ngày sau, chuyến bay chở nhân viên y tế tới đảo Hải Minh đã hạ cánh. Phong cảnh nơi đây cũng không tệ lắm. Tử Hân thích nhất là đường đi ở đây, một bên là núi một bên là biển, tha hồ ngắm cảnh. Cứ nghĩ đến chút nữa có thể gặp anh yêu của cô là Tử Hân liền vui vẻ cười đến híp cả mắt lại.

Hàn Vũ ngồi bên cạnh đưa cô chai nước, cô cảm ơn rồi quay ra ngắm cảnh tiếp. Ban đầu Hàn Vũ không có ý định đến đây, nhưng khi thấy tên Luc Tử Hân trên danh sách đăng ký thì anh dứt khoát điền tên mình vào. Được ở bên cô như thế này cũng không phải là tệ.

Trình Cảnh Dương sau buổi huấn luyện hôm qua đã bị ốm. Vết thương trên người chưa lành hẳn, dạo gần đây anh lại nghỉ ngơi không đầy đủ, nên giờ mới ngã bệnh. Vương Hạn đứng bên cạnh xem nhiệt kế, 39 độ. Vậy mà cái con người này còn muốn tiếp tục huấn luyện. Cuối cùng, cả đội phải cưỡng chế khiêng anh về phòng anh mới chịu nằm yên.