Kích Tình

Chương 6



Ban đêm, ánh trăng tà tà xuyên thấu qua cửa sổ. An Tuyết Nhi ưu nhã ngồi trên ghế salon ở phòng khách, cầm điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc lo lắng. Đầu dây bên kia, sau vào tiếng chuông reo, rốt cuộc của cũng người nhắc điện thoại nói.

"Vâng! Đây là Từ gia, xin hỏi có chuyện gì?"

Thanh âm của Từ phu nhân truyền đến.

"Con là An Tuyết Nhi, xin hỏi Tiểu Linh có ở đó không ạ?"

"Tuyết Nhi hả! Đã lâu không gặp, làm sao thế, Tiểu Linh mới từ nhà con về mà?"

"...Con có chút chuyện gấp muốn hỏi Tiểu Linh, làm phiền bác có thể gọi bạn ấy tới nghe, con cám ơn!"

An Tuyết Nhi bị làm cho hồ đồ, bèn quyết định lấy tĩnh chế động, trước phải nói chuyện với bạn tốt cái đã.

"Con chờ một lát nha."

Thanh âm Từ phu nhân lớn tiếng gọi nhanh chóng truyền đến. Một lát sau, lại nghe tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần.

"Tuyết Nhi hả?"

Bên kia điện thoại, thanh ấm buồn ngủ của Tiểu Linh vang lên.

"Đúng! Mi hôm nay thế nào lại không đi học? Còn có bác vừa nói mi từ nhà ta về, chuyện đó là thế nào? Mi không sao chứ? Ta rất lo lắng cho mi nha!"

"Tuyết Nhi, ta hiện tại mệt chết a, không còn khí mà giải thích với mi. Ta gạt người nhà nói, ngày hôm qua ở nhà mi làm bài thảo luận, thuận tiện qua đêm luôn. Ngày mai đến trường sẽ nói cho mi biết, giờ ta cần phải ngủ bù, cứ như vậy đi, ngày mai gặp nha. Bye bye!"

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, Từ Tiểu Linh tùy tiện ứng phó bạn tốt.

"Được rồi! Bye bye."

Nghe giọng nói suy yếu của bạn, An Tuyết Nhi mặc dù đầy bụng nghi ngờ, cũng chỉ có thể để cho bạn đi nghỉ ngơi.

***

Hôm sau, sau khi học xong tiết thứ nhất, An Tuyết Nhi liền ngồi trước mặt Từ Tiểu Linh.

"Tiểu Linh, ngày hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Ta... ngày hôm qua đã làm một chuyện ngoài ý muốn."

Từ Tiểu Linh luôn luôn trực sảng, khó có khi ấp a ấp úng.

"Là chuyện gì?"

An Tuyết Nhi nhìn bạn tốt, vừa lo lắng vừa tò mò.

"Chúng ta đã từng ước định, nếu như trải qua lần đầu tiên sẽ chia sẻ thực nghiệm."

"Đúng!"

"Việc đó... ta cũng không muốn sớm như vậy, nhưng là ta đã cùng hắn lên giường."

Từ Tiểu Linh vẻ mặt ảo não không dứt.

"Trời ạ! Tiểu Linh, mi nói là mi cùng với hắn... a..."

An Tuyết Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Tiểu Linh. So với hai người bọn họ quen nhau sớm hơn, nhưng cũng không có phát triển nhanh như vậy, không nghĩ tới học trưởng bề ngoài như vậy, mà tay chân cũng rất nhanh a.

"Tuyết Nhi... Ta..."

Từ Tiểu Linh nhất thời cứng họng, cũng không biết mình giờ phút này, đang tản ra khí chất mềm mại trước nay chưa bao giờ có.

"Tiểu Linh, ta mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nếu hai người thật tâm yêu nhau, chuyện đó cũng không có nghiêm trọng lắm!"

"Bạch Mộ Hiên, tên đại sắc lang này, trước cũng bị bề ngoài của hắn lừa!"

Từ Tiểu Linh xấu hổ nói, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân đang yêu.

"Cho nên mi hôm đó ở tại nhà của học trưởng?"

"Ừ! Ta cho đến chiều hôm qua mới chuồn êm về nhà, không thể làm gì khác hơn là gạt người nhà nói ở nhà mi qua đêm. Thật may là mi gọi điện đến không có bị mẹ tớ dò hỏi, nếu không ta chết chắc."

"Tiểu Linh, thật ra ta có chuyện muốn cùng cậu thương lượng."

"Chẳng lẽ hai người cũng muốn làm chuyện đó hả?"

"Không phải!"

"Là chuyện gì vậy, mi cứ nói đi?"

"Ta muốn ngày sinh nhật của Thiên, đem mình thành quà tặng cho hắn. Mi thấy được không?"

An Tuyết Nhi cẩn thận hỏi, không biết Từ Tiểu Linh có phải hay không cảm thấy nàng quá tùy tiện.

"Haha! Thật là gần đen thì đen, gần đỏ thì đỏ! Mi tốt nhất đem mình cột nơ con bướn, sau đó bằng đường chuyển phát nhanh đưa đến cửa nhà hắn."

Từ Tiểu Linh buồn cười nói.

"Vậy mi cảm thấy không được sao?"

Là lần đầu tiên, đối với An Tuyết Nhi mà nói cần phải có dũng khí thật lớn, cho nên rất cần có sự ủng hộ của bạn tốt.

"Không phải! Ta chỉ cảm thấy Quân Thánh Thiên thật may mắn, có bạn gái điên cuồng như mi."

"Vậy mi cũng đồng ý chứ?"

"Ta không có lý do phản đối! Huống chi, bản thân ta cũng đã làm rồi."

"Tiểu Linh, có phải là sẽ rất đau hay không?"

"Đau? Không biết! Chẳng qua là giống như bị xé nứt mà thôi. Đấy là theo ta là như vậy, lần đầu tiên có cảm giác kinh tâm động phách, đừng lo lắng nhiều. Hi!"

"Tiểu Linh, mi đừng làm ta sợ!"

Mặc dù biết sẽ đau, nhưng nghe chính miệng bạn tốt nói, cảm thấy đặc biệt kinh khủng.

"Được rồi! Bất quá, lúc hắn lần đầu tiên tiến vào là rất đau, một lát sau là tốt hơn nhiều."

"Nghe giống như rất tệ!"

"Thật ra thì cũng không có tệ như vậy đâu!"

Từ Tiểu Linh có chút chột dạ. Cô không biết hôm qua đạt tới cao trào lần thứ bao nhiêu!

"Vậy mi thật sự quyết định, đem lần đầu tiên làm quà tặng cho Quân Thánh Thiên hả?"

"Ừ! Ta đã quyết định, nhưng mà cần ý kiến của mi."

Đôi mắt to của An Tuyết Nhi sáng lên.

"Không thành vấn đề, cứ tin ở ta."

"Cám ơn mi, Tiểu Linh, mi thật là chị em tốt của ta."

"Ai nha, Làm sao lại nói mấy lời buồn nôn này, mi là bằng hữu tốt nhất của ta, giúp lẫn nhau không phải sao?"

Từ Tiểu Linh rất nghĩa khí vỗ vỗ bả vai An Tuyết Nhi.

"Vậy chúng ta cũng phải mau chuẩn bị, sinh nhật của Thiên cũng sắp đến rồi."

"No problem! Riêng ta cũng sẽ chuẩn bị một lượng lớn bao cao su đặc biệt làm quà tặng Quân Thánh Thiên, hi vọng 2 mi chớ hồ đồ mà làm ra nhi đồng."

"Cám ơn trước hảo ý của mi."

"Chờ mi làm rồi, chúng ta lại trở lại trao đổi !"

Hai thiếu nữ xinh đẹp cùng nhau nở nụ cười. Các cô sẽ vì Quân Thánh Thiên mang đến điều gì vào ngày sinh nhật đây? Trong những ngày kế tiếp, An Tuyết Nhi cùng Từ Tiểu Linh không làm gì liền ở chung một chỗ, hai tiểu nha đầu luôn thần thần bí bí, không biết đang thảo luận cái gì, để cho hai hộ hoa sứ giả cũng phải phát lệnh truy nã, cảnh cáo bạn gái bỏ trốn.

***

Trước sinh nhật của Quân Thánh Thiên hai ngày, Từ Tiểu Linh cùng An Tuyết Nhi ở trong phòng ngủ của An Tuyết Nhi diễn luyện lần cuối cùng, các cô còn đem danh sách đếm hết một lượt để xác định.

"Tuyết Nhi, ta thật hâm mộ mi có thể đi tới suối nước nóng chơi."

Ngồi gác chân ở bên trên bồn tắm, Từ Tiểu Linh vẻ mặt sáng ngời nói. Bởi vì sinh nhật của Quân Thánh Thiên là vào thứ bảy. Cho nên An Tuyết Nhi cùng Quân Thánh Thiên quyết định đi biệt viện của Quân gia qua đêm, mừng sinh nhật hắn. Ngôi biệt thự kia còn có bể tắm nước nóng tự nhiên, có thể so với bể tắm nước nóng năm sao ở bên ngoài.

"Tiểu Linh như vậy liệu có chuyện gì to tát hay không?"

"Sẽ không! Trừ phi mi muốn đi tái tạo lại màng trinh, còn không đây sẽ là lần duy nhất trong đời, vì thế phải đặc biệt chứ! Mi cứ từ từ mà hưởng thụ đi! Bảo đảm Quân Thánh Thiên nhìn thấy nhất định sẽ ngất ngây cho mà xem."

An Tuyết Nhi nhìn mình trong gương, cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, lộ phần lưng lại bó sát mà Tiểu Linh chọn. Bộ lễ phục chỉ dựa vào một mảnh đai bao quang gáy chống đỡ, nửa người dưới dán vào da thật, nhưng phía bên phải lại để hở, mỗi bước đi sẽ có thể nhìn thấy chiếc đùi thon trắng trẻo, hơn nữa bên trong lại không mặc áo lót, khiên cho cô có cảm giác không an toàn

Bộ ngực đầy đặn làm người ta muốn phạm tội, hai chân còn đi tất chân dạng lưới cực sexy, cùng phối hợp với đôi giày cao gót màu đen quý phải. Cô so với người mẫu ở tạp chí thời trang còn hấp dẫn hơn nhiều, đùi thon dài đẹp xuyên thấu qua khe hở kia làm cho người ta như bị mê hoặc, hít thở không thôi.

"Tuyết Nhi, mi thật đẹp! Không nghĩ tới người luôn thanh thuần như mi cũng có thể sexy đến vậy."

Từ Tiểu Linh tán thương nói, thật sâu có cảm giác thành tựu.

"Ta cảm thấy hơi quá, không giống với ta, không biết Thiên có thích không nữa?"

An Tuyết Nhi do dự, đông nhìn tây nhìn, cách ăn mặc như thế này làm cho cô không được tự nhiên, dù sao cũng chưa bao giờ thấy mình như vậy.

"Sẽ, nếu hắn thấy mi nhất định sẽ bị điên đảo."

"Được rồi! Ta muốn lấy dũng khí để chiến thắng sợ hãi."

"Không sai, mi nhất định sẽ thành công ăn Quân Thánh Thiên sạch sẽ. Ha ha..."

Từ Tiểu Linh cười vui vẻ.

"Tiểu Linh."

An Tuyết Nhi ngượng ngùng lườm một cái.

"Được rồi! Chúng ta diễn tập lại một lần. Sáng thứ bảy Quân Thánh Thiên tới đón mi, hai người sẽ ở biệt thự của phụ thân hắn có một buổi chiều vui vẻ a. Ở thời điểm chạng vạng sẽ có người muốn hắn ra ngoài giúp một tay để thả neo xuống, đại khái có thể kéo hắn đi khoảng nửa giờ! Mi cần phải tranh thủ tắm cho thật tốt, chờ hắn trở về, mi lại lấy cớ muốn hắn đi tắm để chờ bữa tối, sau đó lén gọi điện cho người giúp việc đi vào, mang đồ ăn lên, còn cả nến và thêm một chút âm nhạc nữa. Sau đó, mi nhân cơ hội thay lễ phục, hắn vừa xuống lầu vừa nhìn thấy mi nhất định sẽ giật nảy mình, uống hai chén rượu xong, hai người có thể... hắc hắc..."

Từ Tiểu Linh vẻ mặt mập mờ nở nụ cười. Lần này nhất định sẽ rất thuận lợi!

"Tiểu Linh, cám ơn mi."

"Đừng khách khí nữa! Mi lần này mới phải xuất chiêu nhiều đấy! Tốn một số tiền lớn để làm hắn vui vẻ."

"Ta cũng cảm thấy mình bị phá sản, cũng may nhờ mẹ ta bỏ tiền túi giúp một chút, còn giúp chúng ta thiết kế bữa tối, chọn rượu vang nữa. Ta cảm thấy cực kỳ hạnh phúc."

An Tuyết Nhi hài lòng, cười lên phá lệ động lòng người.

"Đúng thế! Cha mẹ mi đều không phản đối để cho mi qua đêm ở ngoài. Nếu papa ta mà biết chuyện ta cùng Bạch Mộ Hiên nhất định sẽ trước cấm bế ta, sau đó thảo luận nên xử phạt ta như thế nào."

"Cũng là sợ mi bị gạt mà thôi."

"Ta biết bọ họ là lo lắng cho ta, hì, chúc mi mã đáo thành công!"

"Cảm ơn mi, hiện tại ta rất khẩn trương. Thiên thông minh như vậy có thể đoán được không nhỉ?"

"Mi không cần phải lo lắng nhiều như vậy, mi đã nói hắn thông minh, coi như là hắn nhìn thấu, tin tưởng cũng sẽ không làm cho mi thất vọng. Cứ thoải mái mà làm đi!"

"Ừ! Hôm nay mi mang theo cái gì vậy?"

"Mi xem rồi biết, chúng ta là muốn tăng cường việc bị nam sinh ăn gắt gao."

"Được! Nhưng mà mười giờ là ta sẽ phải đi ngủ đó!"

"Dạ! Đại tiểu thư. Tiểu nhân biết ngươi muốn ngủ để giữ gìn nhan sắc a."

"Đúng vậy! Ta muốn giữ trạng thái tinh thần tốt nhất."

***

An Tuyết Nhi hưng phấn, căn bản hôm sau không có cách nào có thể chuyên tâm đi học. Vừa mong đợi lại khẩn trương, rốt cuộc cũng đợi được tới khi hết giờ. Cô bước nhanh trên đường đi về nhà.

Chỉ còn dư một ngày. Vì ngày mai mà đã chuẩn bị lâu như vậy. Cô nhất định phải cho Thiên có một sinh nhật trọn đời khó quên. Chờ lát nữa còn tự mình làm bánh kém nữa. Cô không nghĩ tới có ba ánh mắt giả thần giả quỷ lén lút nhìn cô.

"Kế hoạch lần trước thất bại, lần này không có Quân Thánh Thiên bên người cô ta nhất định sẽ nhận."

Cổ Lợi hung hăng nói. Phương Vô Mỹ, Cổ Lợi, Hàm Lan ba ngưới núp ở phía sau xe, nhìn An Tuyết Nhi đang tiến ngày càng gần. Kể từ lần thất bại đáng xấu hổ trước, các cô lại dùng cách khác, tìm một người nhìn tương tự với Quân Thánh Thiên, cùng với Phương Vô Mỹ chụp rất nhiều hình có hành động thân thiết.

Sau đó lại mang tới chỗ chuyên gia, đem mặt của Quân Thánh Thiên ghép vào đó, nhìn qua sẽ thấy Quân Thánh Thiên cùng Phương Vô Mỹ rất thân mật.

"Cô ta nhìn hình xong, nhất định sẽ khóc hết nước mắt, mười phút sau, ta lại tới nhà xin, yêu cầu cô ta rời Quân Thánh Thiên, không nên phá hư tình yêu của chúng ta. Nếu như cô ta chết không đáp ứng, ta liền lừa gạt nàng, ta mang thai con của Quân Thánh Thiên."

Phương Vô Mỹ bộ dáng đắc ý, cười đến khoa trương.

"Không sai, cô ta nhất định sẽ cảm thấy bị lừa gạt, từ đó sẽ không để ý tới Quân Thánh Thiên, mà Vô Mỹ thừa dịp không có người, an ủi Quân Thánh Thiên, cuối cùng hắn nhất định sẽ quên Tuyết Nhi, lại thích ngươi."

Cổ Lợi rất kích động, ảo tưởng. Hàm Lan sợ hãi lên tiếng.

"Ta ở chỗ này nhìn là tốt rồi, để cho Lợi Lợi đi đưa hình cho An Tuyết Nhi đi?"

Từ đầu tới đuôi nàng vẫn không tán thành, lại ngại quan hệ bạn bè, cũng không dám phản bác ý nghĩ của các bạn, nhưng để cho cô tự mình làm mưu đồ đoạt bạn trai, cô có cảm giác tội ác.

"Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc ngươi có phải bạn tốt của ta không, hay là bạn tốt của An Tuyết Nhi? Có chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không chịu giúp sao?"

Phương Vô Mỹ tức giận, cô quyết không cho phép Hàm Lan phá hư chuyện tốt.

"Đúng a! Tiểu Lan, ngươi luôn dễ làm người ta tin tưởng, ngươi đến nhà An Tuyết Nhi đi, mau đi đi!"

Cổ Lợi vừa nói vừa đẩy Hàm Lan.

"Nhanh lên một chút, nhớ nói cho cô ta nhất định phải mở ra nhìn đó!"

Phương Vô Mỹ duỗi bàn tay ra, vừa đẩy vừa không yên tâm mà dặn dò. Không thể làm gì hơn, Hàm Lan bị hai người bọn họ đẩy ra ngoài xe, không thể làm gì khác là từng bước hướng An Tuyết Nhi chạy tới.

An Tuyết Nhi tâm tình rất vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga hát, đang muốn nhấn chuông để bảo vệ mở cửa.

"An Tuyết Nhi!"

Hàm Lan thở hồng hộc, dừng ở sau lưng An Tuyết Nhi, giờ phút này tim đập rộn lên, cảm giác làm chuyện xấu thật khó chịu, nhưng Phương Vô Mỹ cùng Cổ Lợi đều đang nhìn, cô cũng không thể chạy trốn. An Tuyết Nhi xoay người lại, mặc dù cảm giác có chút kỳ quay, nhưng vẫn là lễ độ mỉm cười chào Hàm Lan.

"Tôi biết cậu sao?"

"Cậu không biết tôi! Nhưng mà tôi biết. Thư này là có người nhờ tôi giao cho cậu, rất quan trọng. Nhất định phải mở ra xem đó!"

Cô một phen đem phong thư thật dầy giao cho An Tuyết Nhi, thấy nụ cười của An Tuyết Nhi càng làm cô thêm khó chịu. Hiện tại chỉ muốn nhanh một chút hoàn thành nhiệm vụ này rồi về nhà thắp hương bái Phật hướng tổ tiên hối cải.

"Đây là cái gì?"

An Tuyết Nhi một bụng đầy nghi vấn nhìn phong thư lớn nằm trong tay mình.

"Là mấy tấm ảnh, nhất định phải xem đó! Tôi đi trước."

Nói xong, Hàm Lan liền xoay người rời đi.

"Chờ một chút!"

An Tuyết Nhi muốn hỏi cô vài vấn đề nhưng nàng như một làn khói bị cuốn đi, không để ý tới An Tuyết Nhi gọi. Vào bên trong nhà, cô để cặp sách xuống rồi ngồi ở trên ghế salon, rồi mở phong thư ra.

"Tiểu muội, trên tay ngươi cầm cái gì vậy a?"

An Thắng Võ đặt mông ngồi vào bên cạnh An Tuyết Nhi, một tay đưa lên cướp phong thư trong tay cô, thô lỗ mở ra. Trong phút chốc, một xấp hình giống như bông tuyết rối rít rơi ra.

"Hả?"

An Tuyết Nhi nhặt lên một tấm hình, không thể tin được nhìn bên trong, Quân Thánh Thiên cùng Phương Vô Mỹ ôm nhau thật chặt. Cô toàn thân huyết mạch nháy mắt đông cứng, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai truyền đến thanh âm khinh thường hừ lạnh của An Thắng Võ.

"Hừ! Hình này cũng làm quá giả đi! Máy vi tính ghép! Tiểu muội, ngươi chớ có bị lừa."

An Tuyết Nhi vốn đang cấp tốc hỏa khí dâng cao, sau khi nghe An Thắng Võ nói, nhất thời chậm lại.

"Có thật không?"

" Ngươi xem, cái này đầu cùng thân thể tỷ lệ có điểm lạ, cái này thì vẻ mặt của Quân đại ca không có dùng sức lực nha. Cô này là ai? Lại đi chơi cái chiêu này để giành bạn trai của ngươi."

Hắn nhíu mày, nhìn từng tấm hình một.

"Phương Vô Mỹ, là cô ta làm sao?"

Kỳ quái, cô cùng với Phương Vô Mỹ không có kết thù nha! Tại sao cô ta lại làm vậy?

"Ngươi cảm thấy Quân đại ca thế nào?"

"Rất tốt!"

Vậy thì đúng rồi! Ngay cả cái người chậm tiêu như ngươi cũng biết Quân đại ca xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ có một nhóm lớn sói cái cũng sẽ chú ý tới ! Huống chi Quân đại ca gia thế nhất lưu, lại là một nhân tài. Đàn bà lòng đố kỵ thật kinh khủng."

"Hôm nay, nếu không có ta ở đây, ngươi sớm đã bị mấy tấm hình nát này lừa gạt rồi."

"Đúng vậy! Nếu không có ngươi, ta hiện tại thể nào cũng gào khóc cho mà xem! Đại Võ, cám ơn ngươi."

An Tuyết Nhi yêu thương ôm lấy An Thắng Võ.

"Được rồi! Nữ nhân các ngươi tất cả đều có tình cảm động vật. Ngươi không phải nói là làm bánh sinh nhật cho Quân đại ca sao? Còn không mau đi."

An Thắng Võ vẻ mặt không được tự nhiên ra lệnh cho An Tuyết Nhi. Nữ nhân này còn tính ở chỗ này nói những lời buồn nôn sao?!

"Ừ! Ta sẽ làm thêm một cái cho ngươi."

An Tuyết Nhi nhẹ nhàng bước chân về phía sau phòng, hiện tại tại trong đầu cô đều là chuyện sinh nhật của Quân Thánh Thiên. Muốn cho người mình yêu vui vẻ, thì ra cũng sẽ làm cho mình cảm thấy vui vẻ! Yêu quả thật có ma lực thần kỳ a.

Hồn nhiên không biết quỷ kế của mình đã sớm bị thất bại, Phương Vô Mỹ điểm vào giọt thuốc đau mắt, đi tới trước đại môn An gia ấn chuông tìm An Tuyết Nhi. Trong chốc lát, người giúp việc An gia hướng An Thắng Võ hỏi An Tuyết Nhi.

"Tiểu thiếu gia, ngươi có thấy tiểu thư đâu không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Có một người xưng là Phương Vô Mỹ ở ngoài cửa, nói muốn gặp An Tuyết Nhi tiểu thư."

"Phương Vô Mỹ?"

Hắc! Tự động tìm tới cửa. Xem hắn làm sao chỉnh cô ta!

"Ngươi đi xuống trước đi! Không cần thông báo tiểu thư, cái đồ tâm địa xấu xa, để ta tới gặp."

An Thắng Võ nhỏ giọng nói với người giúp việc đi làm chuyện khác, đôi mắt to lóe ra tinh quang tính toán, sau đó mới đi ra. Vừa đến ngoài cửa, hắn liếc mắt liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh. Hừ! Thật không biết xấu hổ.

"Ngươi tìm Tuyết Nhi làm gì?"

Lão đại An Thắng Võ không khách khí lên tiếng chất vấn, đôi mắt nhìn Phương Vô Mỹ phảng phất thấy phải cẩn thận nếu không sẽ dính phải vi khuẩn gây bệnh.

"Ta là Phương Vô Mỹ, ta có chuyện quan trọng muốn nói với An Tuyết Nhi."

Nhìn đối phương một bộ dạng nuông chiều, kiêu ngạo, Phương Vô Mỹ nóng tính quên luôn cả truyện đang giả đáng thương.

"Chuyện quan trọng? Có phải là muốn Tuyết Nhi rời xa Quân Thánh Thiên không?"

"Không sai, nói vậy ngươi cũng đã nhìn thấy những tấm hình kia! Ta và Quân Thánh Thiên thật tâm yêu nhau, ngươi mau để cho ta vào để giải quyết chuyện tình tay ba này đi."

Cô ta giống như nữ hoàng, hất cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn chằm chằm vào An Thắng Võ. Xú tiểu tử, biết sự lợi hại của ta đi!

"Ha ha ha! Thế kỷ này vẫn còn có chuyện cười nhạt nhẽo như vậy sao. Ta xem Quân đại ca ngay cả ngươi là cái dạng gì cũng không biết! Ngươi dùng mấy cái tấm hình hạng bét vậy mà cũng dám mang ra lừa gạt sao, xin ngươi lần sau dùng làm người phải cao minh một chút, có hình thật rồi hãy trở lại! Phương Dạ Xoa tiểu thư!"

"Ánh mắt ngươi có vấn đề, những hình kia đều là thật. Còn có, ngươi tại sao lại gọi ta là Dạ xoa!"

Phương Vô Mỹ xấu hổ thành giận, rống to lên, khuôn mặt vặn vẹo.

"Bây giờ còn là ban ngày, ngươi đừng đem khuôn mặt dữ tợn ra dọa người. Dạ Xoa tiểu thư!"

"Ngươi, tên tiểu quỷ không được dạy dỗ, bổn tiểu thư cũng không có thời gian chơi với ngươi, để cho ta đi vào, nếu không ta liền kêu An Tuyết Nhi ra ngoài."

"Dạ Xoa tiểu thư, ngươi cho rằng ngươi là ai? An Tuyết Nhi cũng không phải là người muốn gặp là có thể gặp được."

Hắn ương ngạnh, trêu cợt.

"Tiểu quỷ! Ta tên Phương Vô Mỹ, lỗ tai của ngươi có vấn đề hay sao!"

Phương Vô Mỹ tức giận, bị tiểu quỷ này đùa giỡn hận không thể tiến lên cho hắn hai bạt tai.

"Ngươi mới có vấn đề, Vô Mỹ không phải tương đương với nữ nhân xấu xí sao? Có đúng hay không, Dạ Xoa tiểu thư."

"Ngươi! Xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi."

Bị tức giận đến mất đi lý trí, Phương Vô Mỹ ỷ vào mình cao lớn, muốn xông lên trước dạy dỗ hắn.

"Oa! Dạ Xoa, nữ nhân xấu xí nổi đóa, eo ôi, thật dọa người! Cứu mạng!"

An Thắng Võ vừa hô lên, vừa nhanh chóng chạy vào trong cửa lớn. Phương Vô Mỹ nổi giận đùng đùng, cũng đi theo vọt qua cửa. Cô không dạy dỗ tên tiểu tử này, ngày mai nhất định sẽ bởi vì chất chứa quá nhiều lửa giận mà giảm tuổi xuân.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một tiếng thét chói tai giống như giết ngươi, từ trong An gia truyền ra, tiếp theo là y phục rách nát Phương ô Mỹ lăn một vòng lao ra ngoài cửa, vừa chạy vừa thét, khiến cho mọi người giống như mấy vạn tế bào não bị hù dọa.

"Cứu mạng a! Cứu... có chó đó!"

"Ha ha ha..."

Cười đến vui vẻ, An Thắng Võ dẫn hai con chó khổng lồ đi ra bên ngoài, vẫn không quên ra lệnh cho bọn nó tiếp tục gia tăng tính kích thích. Quả thật, Phương Vô Mỹ nghe thấy liền chạy trốn nhanh hơn, giống như có sư tử ở phía sau đuổi theo vậy.

"Hừ! Chờ ngươi trở lại cùng ta đấu tiếp! Ngu xuẩn!"

Thấy Phương Vô Mỹ lảo đảo chạy xa, hắn cũng mất hăng hái mà trở lại bên trong nhà.

***

Đại khái tốn nửa giờ, xe của Quân Thánh Thiên và An Tuyết Nhi mới tới được ngôi biệt thự hào hoa ở giữa sườn núi.

Quân Thánh Thiên rất lịch sự mà chuẩn bị một gian phòng khách cho An Tuyết Nhi ngủ. Bất quá buổi tối cô ngủ ở nơi đó, hắn cũng không dám bảo đảm, dù sao, khó có cơ hội cùng An Tuyết Nhi cùng nhau đi dã ngoại qua đêm.

Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi trước đi một vòng quanh, nhìn ngắm phong cảnh, thuận tiện chụp hình ăn cơm. Dọc theo đường đi hai người rất tình tứ, hắn còn ăn trộm đậu hũ của cô. Dù sao cũng không có người, An Tuyết Nhi cũng mặc kệ. Thời gian ngọt ngào qua đi, bọn họ mới về lại biệt thư. Hắn muốn cô thay váy ngắn, mà hắn cũng thay áo thun, quần cộc, cùng nhau tới sân bóng nhà mình.

"Bàn tay cầm vợt bóng bàn phải như thế này, tay của em mới không dễ dàng bị thương."

"Như vầy phải không?"

Thiên ở gần như vậy, cô làm sao có thể chuyên tâm học tập được chứ.

"Đúng, chính là như vậy."

Quân Thánh Thiên hôn lên gương mặt của An Tuyết Nhi, liền tiêu sái bước qua bên kia chuẩn bị đánh bóng. Bọn họ đánh tới đánh lui gần hai giờ, phần lớn thời điểm là nhặt cầu cùng chơi đùa.

"Anh cố ý có đúng không?"

An Tuyết Nhi vừa nhặt cầu vừa oán hắn, hắn ở thời điểm cô nhặt cầu, cười đến rạng rỡ. Tên đại sắc lang này, mua quần áo cố ý ngắn như vậy.

"Tiểu sinh sao dám, nương tử đừng có trách oan ta à!"

Quân Thánh Thiên, theo từng động tác nhặt cầu biến hóa góc độ của tiểu nhân nhi khả ái. Oa! Cặp đùi vừa trắng vừa đẹp, Tuyết Nhi luôn thích mặc quần lót màu trắng. Thấy cô xoay người trở lại, hắn lập tức đứng thẳng thu liễm nụ cười sắc lang.

"Em mệt rồi! Mặt trời cũng xuống núi rồi, không đánh nữa có được không?"

Cô xem thời gian. Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị lên sàn rồi!

"Tốt! Tất cả đều nghe theo em."

Quân Thánh Thiên nhảy qua bàn cầu, tới ôm An Tuyết Nhi, đi tới ghế nằm, hắn khom người cầm lên khăn lông, yêu thương giúp cô lau mồ hôi. An Tuyết Nhi rất hưởng thụ hắn phục vụ, thoái mái nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn thỏa mãn cong lên.

Nhìn cô sau khi vận động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhắm mắt mỉm cười mặc hắn lau mồ hôi, Quân Thánh Thánh Thiên trong chốc lát cảm thấy một cỗ dục vọng nóng bừng ở bộ hạ của hắn, hắn kìm lòng không được mà nhẹ hôn lên.

"Tuyết Nhi..."

Hắn bỏ khăn lông ra, lấy tay nâng khuôn măt nhỏ nhắn trước mắt lên, dục vọng để cho mắt của hắn thoạt nhìn rất giống như hai hai hồ nước.

"Ừ!?"

Cô lười biếng mở ra đôi mắt mê người, lại nhìn thấy Quân Thánh Thiên đang thâm tình chân thành nhìn mình, nhanh chóng nhìn thấy tròng mắt khiến người ta si mê kia. Quân Thánh Thiên kéo cô giạng chân ngồi trên đùi hắn.

"Không muốn! Người ta..."

Còn đang kháng nghị, cô đã bị hắn hôn chặn miệng lại. Hắn say mê hôn cô khả ái ở trong ngực, bàn tay nhanh chóng sờ lên mông cùng đùi, qua lại vuốt ve. Hắn vừa nhìn thấy cô mặc bộ quần áo này vào liền muốn ở trên sân cầu mà áp đảo, hôn cô, vuốt ve hai chân thon dài của cô. Này xúc giác thật ngây người.

An Tuyết Nhi lâm trận đầu hàng, vòng tay qua cổ hắn, đôi môi đỏ hồng phối hợp mở ra, cùng đầu lưỡi hắn nhiệt liệt hôn. Miệng của bọn hắn dịch trơn bóng lẫn nhau, đầu lưỡi quấn lấy đối phương, nhiệt tình ướt át hôn bù lại những ngày trống không vừa qua.

Quân Thánh Thiên đưa tay qua nơi phập phồng non mềm, không nhịn được mà vuốt ve. Tiếp đó, một tay khác cũng ở sau lưng cô thăm dò vào trong quần lót, trượt nhẹ của khe mông co giãn, xuống chút nữa, liền chạm vào hạ thể đạ ướt át. Chậm rãi, hắn khẽ chạm vào cánh hoa mềm mại, phảng phất như giày vò, dùng ngón tay vẽ loạn vào chỗ mẫn cảm của cô, không chút nào bỏ qua, cẩn thận vuốt ve chỗ kín của cô.

"Thiên..."

Một cỗ dục hỏa trong cơ thể An Tuyết Nhi hừng hực dấy lên, cô khó nhịn mà giãy dụa thân thể. Quân Thánh Thiên cũng bị hạ thân của mình trướng vì dục vọng hành hạ, hắn tự tay vung quần của cô lên, đi lên bộ ngực, vội vàng tháo áo nịt ngực ra, sau dó cúi đầu dùng sức mút cặp phấn hồng.

"A...."

Cô hai tay bắt được đầu của hắn, muốn đem hắn hướng bộ ngực mình đẩy mạnh, cái miệng nhỏ nhắn theo từng động tác của hắn mà đứt quãng phát ra tiếng rên rỉ. Quân Thánh Thiên thô lỗ đem ngón giữa xâm nhập vào hoa nguyệt nhỏ hẹp của cô, không đợi cô phản ứng kịp liền trừu động. Vừa dùng ngón tay ở khe huyệt chặt chẽ mà đút vào, hắn vừa đem thân thể mềm mại của cô dán chặt hắn, để cho thân thể đói khát ma sát thân thể mềm mại.

An Tuyết Nhi đầu não choáng váng mặc hắn định đoạt, sớm đem kế hoạch của mình quên trống trơn rồi, cô ở trong tay Quân Thánh Thiên mà nhanh chóng đạt tới cao trào, từng hồi đột nhiên nhân được tiếng nhạc không ngừng vang lên. Cô miễn cưỡng mang ý thức trở về, nhớ lại kế hoạch.

"Thiên, dừng lại, có người nhấn chuông cửa."

Cô khó khắn đẩy Quân Thánh Thiên ra.

"Đừng để ý đến!"

Quân Thánh Thiên ở chỗ kín như cũ tiến tiến xuất xuất, miệng tỉ mỉ gặm cắm cổ cô.

"Thiên, đừng như vậy, dừng lại!"

Hắn không có theo kế hoạch lập tức tránh ra thì làm sao đây? Quân Thánh Thiên rốt cuộc dừng lại, rút ngón tay ở trong cơ thể nàng ra, dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô.

"Anh đi một chút xem sao! Nói không chừng có chuyện quan trọng thì sao."

Cô toàn thân vô lực cố gắng đứng lên. Hắn tự tay đỡ cô cùng nhau đứng lên. Hắn còn đang bị toàn thân tinh lực cần phát tiết hành hạ, cô gái nhỏ này lại không thể chờ đợi mà bảo hắn đi ra ngoài? Ai! Hắn thật đáng thương mà.

"Có cũng mặc kệ!"

"Anh đi đi! Đi xem một chút là ai nhấn chuông cửa, em đi tắm trước, cả người đều là mồ hôi rất không thoái mái."

An Tuyết Nhi nghĩ ra một cái cớ.

"Được rồi! Anh đi xem một chút có có tôn tử vương bát đản nào lại làm gián đoạn hảo sự của đại gia đây."

Hắn một bộ muốn làm cho người ấn chuông cửa phải nằm bẹp dí đau đớn.

"Mau đi đi!"

Cô nhìn bộ dáng hung ác của hắn mà chọc cười. Nhìn hắn giống như là muốn tiêu hao qua nhiêu thể lực nhanh chóng chạy đi, cô cũng liền bận rộn đi vào bên trong nhà, còn phải chuẩn bị để có một buổi tối tốt đẹp a.