Hôn sự này chung quy vẫn phải hủy bỏ, mẫu thân tự mình giao hôn thư kia vào tay ta, một tờ giấy mỏng manh, bởi vì lâu năm nên hơi cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận. Nghe nói lúc Thẩm Quy Trì chạy đến Thượng Kinh, dù gia sản có lụn bại đến như vậy nhưng hắn vẫn bảo vệ hôn thư này ở trong lòng.
Ta lật qua lật lại nhìn hồi lâu, bảo Tiểu Miên mang đến một chậu than, ném vào đốt không chút lưu luyến, hôn thư kia liền cuộn tròn lại, từng chút từng chút biến thành tro tàn.
Tiểu Miên còn khoan khoái nhẹ nhõm hơn cả ta, ta là nghìn tốt vạn tốt ở trong mắt nàng, một Thẩm Quy Trì vạn lần không xứng. Nàng đột nhiên “Ơ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, sao người lại khóc?”
Ta cũng kinh ngạc, đưa tay chạm vào, quả thật có một giọt lệ rơi xuống. Ta cười nói: “Chậu than này khói lớn quá, hun cả mắt rồi.”
Nàng vội vàng dời chậu than đi, lúc trở về lại nghiêm túc nhìn ta nói: “Tiểu thư, nô tì cũng không biết sao, lần đầu tiên nhìn thấy lang quân Thẩm gia kia cũng không thích hắn, ngay cả dáng vẻ hắn đồng ý hủy hôn, cũng khiến cho người ta chán ghét đến như vậy. Giống như đã kết biết bao ân oán với chúng ta từ kiếp trước vậy. Người như hắn, có thích ai, có lẽ cũng sẽ không được như ý.”
Ta mỉm cười lắng nghe, trong lòng lại có chút ảm đạm. Sao ta có thể không có hận đây, nhưng Thẩm Quy Trì hiện tại, cái gì cũng chưa làm, ta cũng chỉ có thể nhịn xuống hàng vạn loại cảm xúc. Bây giờ hôn ước này đã chấm dứt, bẻ gãy đoạn nghiệt duyên này ngay từ đầu, không còn cách nào tốt hơn như vậy được nữa.
Tiểu Miên chuyển chủ đề, nàng nói: “Nhưng nô tì thấy, tiểu vương gia rất tốt. Nữ tử thích ngài ấy chắc phải xếp hàng từ đây đến Kim Lăng.”
Ta mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao ngươi cứ nói câu nào cũng là cưới gả, chẳng lẽ ngươi muốn thành gia lập thất rồi?” Tiểu Miên nghe xong không khỏi xấu hổ, quay đầu không để ý tới ta nữa.
Chỉ là chuyện Tống gia từ hôn, rốt cuộc vẫn khó nghe, ai biết hay không biết đều sẽ mắng một câu Tống gia bạc tình. Phụ thân vì biểu lộ áy náy, chuẩn bị bồi lễ vô cùng phong phú, lại thêm các lợi ích khác. Nhưng Thẩm Quy Trì thẳng thắn, không cần một xu, hơn nữa còn tự xin rời phủ.
Lúc hắn rời khỏi phủ, ta từng đến gặp hắn một lần.
Ta hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Ta đoán rằng hắn hẳn rất thiếu kiên nhẫn với ta, nhưng lại lạ thường trả lời ta: “Một trạch viện cũ do bằng hữu cũ của phụ thân ta để lại.”
Ta đáp một tiếng, cũng không nghĩ ra gì thêm để nói với hắn, hắn lại nhẹ giọng hỏi: “Hôn thư đâu?”
Ta cười nói: “Đốt rồi.”
Khóe môi hắn kéo ra một độ cong khinh miệt, ta lại đột nhiên muốn hỏi thêm một câu, ta gọi hắn: “Thẩm Quy Trì.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy, hắn cũng hơi giật mình, ta hỏi: “Nếu một ngày nào đó ngươi cưới được nữ tử mình yêu thương, nàng ấy cũng thích ngươi. Đêm thành hôn, ngươi sẽ vén khăn trùm đầu của nàng ấy lên chứ?”
Câu hỏi rất kỳ lạ, không đầu không đuôi, nhưng lại rất dễ trả lời, Thẩm Quy Trì nói: “Đương nhiên.”
Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo của ta đột nhiên buông lỏng, giống như nhẹ nhõm sau khi nhận được câu trả lời. "Đương nhiên" như đinh đóng cột, "Đương nhiên" như vốn lẽ là thế. Nhưng đêm thành hôn kiếp trước, ta thích hắn như vậy, ngay cả khăn trùm đầu cũng không được nhấc lên, rốt cuộc cũng nhận được đáp án từ trong miệng hắn —— Chỉ vì người mà hắn cưới, là ta, lại không phải là nữ tử mà hắn yêu thương.
Ta lấy ra ngân lượng giấu ở trong tay áo, đặt vào tay hắn, ta cũng không phải thương hại hắn, chỉ là ở một nơi đốt tiền như Thượng Kinh, nếu hắn lại chịu phải ủy khuất gì đó, kết quả đều sẽ nằm trên đầu Tống gia ta, ta nói: “Ngươi cầm lấy đi, ta dùng tiền riêng của ta giúp ngươi. Thẩm Quy Trì, ngươi cũng không cần trả lại, ngươi nợ ta quá nhiều, ngươi trả không nổi.”
Trầm Quy Trì yên lặng, ước chừng ngay cả hắn cũng không rõ rốt cuộc hắn nợ ta cái gì, chỉ rũ mắt nhìn túi tiền màu hồng dung tục kia.
Ta lại gọi hắn một tiếng “Thẩm Quy Trì”, trâm bạc trên tóc bị gió thổi, ta nhẹ giọng nói: “Không ai tin ngươi có thể phù dao trực thượng hơn ta, không ai tin ngươi có tiền đồ vạn dặm hơn ta, ta từ hôn, cũng không phải xem thường ngươi, chỉ là trước đây ta đã bỏ lỡ một chuyện, ta không thể lặp lại sai lầm của mình nữa, quá đau lòng rồi.”
*Phù dao trực thượng (扶摇直上): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là bay thẳng lên trời cao, một bước lên mây, tương lai rộng mở, đường đời thênh thang.
Thẩm Quy Trì khẽ mở to hai mắt, gió tuyết lướt qua tóc mai của hắn, hắn từ thời niên thiếu đã tự xưng là tài hoa, ta từ trước đến nay ít khi thấy hắn có dáng vẻ mờ mịt này, còn có chút hoảng hốt không biết từ đâu.
Hắn đưa tay, giống như muốn chạm vào ta, ta lại lui về phía sau nửa bước, nhàn nhạt làm một lễ.
“Nguyện quân phù dao trực thượng, giai nhân kề bên, phú quý vô song.”