Tóc Miên Đường bị hắn kéo đau, có điều cũng không dùng lực tránh thoát, chỉ là lộ ra một bộ sợ hãi.
Tiếng kêu của tên người Oa này lập tức hấp dẫn mấy tên người Oa khác, sau khi quang quác nói mấy câu, một tên người Oa lấy một chiếc khăn ướt đến, tiến lên lau loạn xạ trên mặt Miên Đường, ngay lập tức khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Miên Đường hoàn toàn lộ ra.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mấy tên người Oa đều trở nên thất thần, sau đó là máu dê nổi lên, đưa tay sờ loạn trên người Miên Đường.
Miên Đường khéo léo mượn lực quỳ rạp xuống đất, làm bộ khóc lóc với bọn chúng: "Chư vị anh hùng, cha ta có tiền, nếu như các vị chịu thả ta về, ông ấy nhất định sẽ trả một số bạc lớn."
Có tên người Oa hiểu được Hán ngữ nghe được, vui cười nói: "Được, bảo cha ngươi mang nhiều bạc đến, đến lúc đó bọn ta cam đoan ngươi có thể mang thêm đứa nhỏ xuống núi, đến lúc đó cha ngươi không hề thiệt thòi!"
Sau khi hắn ta nói xong, lại dùng Oa ngữ nói lại một lần, làm cho đám lãng nhân kia tất cả đều ha ha cười lớn.
Đám huynh đệ Lục Trung Lục Nghĩa ở bên ngoài thấy rõ ràng, từng người gấp độ sống mũi bốc lửa.
Lục Toàn tức giận đến toàn thân phát run, đưa tay nắm đao, muốn tiến lên giải cứu đại đương gia.
Lục Nghĩa kéo Lục Toàn lại, đèn nén lửa giận ngập tràn, nói: "Đừng xúc động, nếu chúng ta bây giờ tiến lên, kế hoạch của đại đương gia sẽ thất bại. Trước xem tình huống một chút, nếu như không có cách nào, chúng ta lại đi giải cứu đại đương gia, đến lúc đó chúng ta liều mạng đến chết cũng phải để đại đương gia bình yên vô sự..."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đúng lúc này, Triệu Tuyền khóc mệt trong lồng cũng theo tiếng nhìn qua, chỉ nhìn qua, liền tưởng rằng mình bị hoa mắt. Hắn không tin chớp mắt nhìn lại, nữ tử bị một đám người Oa vây quanh kia không phải là Liễu Miên Đường sao?
Chẳng lẽ... Bắc Hải thất thủ, gia quyến của Hoài Dương vương cũng bị bắt giữ sao?
Ngay khi hắn kinh ngạc đến há hốc miệng, Miên Đường cũng liếc mắt nhìn hắn, hơi cao giọng nói: "Chư vị lão gia giơ cao đánh khẽ, nếu như các người không thả ta, phu... phu quân của ta cũng sẽ dẫn người đến tìm ta!"
Nghe nàng, Triệu Tuyền vội vàng khép miệng, thân phận của Miên Đường tựa như chưa bại lộ, hơn nữa... Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy Hoài Dương vương phi ăn nói khép nép, dáng vẻ thất kinh như vậy. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút cổ quái.
Một tên người Oa nắm lấy cánh tay của nàng kéo lại, giơ lên: "Phu quân của ngươi chẳng qua chỉ là một con gà gầy, nào có sức lực như nam nhân Nhật Bản chúng ta, ngươi chơi với chúng ta trước, bảo đảm sẽ quên nam nhân của ngươi! Ha ha ha!"
Lúc này, một tên người Oa bị chen ra ngoài cùng kêu lên: "Mỹ nữ bậc này, các ngươi lại dám chính mình hưởng thụ mà không hiến cho thủ lĩnh Tảo Hoa Thọ, thật là to gan."
Những tên người Oa này nghe thân thể cứng đờ. Người Oa tôn ti trên dưới vô cùng nghiêm, đoạt được đồ tốt nhất định phải hiến cho thủ lĩnh, người phía dưới tuyệt đối không được phép chiếm làm của riêng.
Bởi vì lần này là tiểu thủ lĩnh tên Tảo Hoa Thọ dẫn bọn chúng ra biển đánh cướp, là nữ nhân mỹ mạo như này đều phải để Tảo Hoa Thọ hưởng dùng trước.
Nếu nữ tử bình thường cũng không sao, nhưng cô nương mỹ mạo như vậy, xác thực không phải bọn chúng có thể nhúng chàm, nhất định phải dâng lên thủ lĩnh Tảo Hoa Thọ.
Miên Đường mặc dù nghe không hiểu Oa ngữ, nhưng cũng từ trong hành động của bọn chúng đoán được đại khái, thế là thuận theo bị hai người Oa đẩy đến giữa doanh địa.
Trung tâm doanh địa có một lều vải to lớn, vén lều bạt lên, một mùi rượu nóng và son phấn trộn lẫn lập tức xộc vào khắp mặt Miên Đường.
Mùi rượu mạnh pha lẫn mùi nam nhân dầu mỡ hun đến Miên Đường thiếu chút nữa nôn ra, mà hai người Oa lại hít mạnh một hơi, trên mặt cũng lộ ra vẻ say mê.
Miên Đường cố nén khó chịu, khi bị người Oa đẩy, không ngừng dò xét tình hình bên trong.
Lều vải rất lớn, phía bắc đặt một chiếc giường nhỏ, phía đông phía tây đều thuận theo lều vải đặt bàn dài, bên trên bày đầy dê bò thịt gà, trái cây và vò rượu. Ở giữa đặt một tấm thảm lớn, bên trên có một nam tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn áo mở rộng ngực đang ngồi.
Nam tử này vóc dáng không cao, bụng phệ, đưa tay sờ cũng không tới rốn, một thân mỡ thịt ba chỉ này chính là thủ lĩnh Tảo Hoa Thọ trong miệng người Oa.
Tên người Oa bụng mỡ thấy lều vải bị mở, sắc mặt trầm xuống, thốt lên mấy câu Oa ngữ nghiêm khắc, vốn là đang mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy Miên Đường đi vào, lập tức im ngay, há to miệng chỉ là không ngừng nhìn Miên Đường, đẩy nữ tử đang ôm trong ngực lúc trước sang một bên.
Không ngừng gật đầu, về phần hai người Oa nói cái gì hoàn toàn không để ý, chỉ là phất tay để hai người mau chóng rời đi.
Miên Đường nhìn mừng thầm trong lòng, trong lều vải chỉ có một người Oa bụng lớn, mà lại là thân phận cao nhất trong doanh địa, chỉ cần bắt được hắn ta, không những mình có hy vọng thoát thân, ngay cả mấy nữ tử và Triệu Tuyền cũng có thể được bảo toàn.
Khi bọn họ truy đuổi tung tích của đám người Oa này để lại ký hiệu ven đường, Phạm Hổ dẫn kỵ binh tinh nhuệ giờ phút này ắt hẳn đang trên đường, nàng chỉ cần có thể kéo dài một hồi, một lát nữa đợi đại đội nhân mã đuổi tới sẽ bình an vô sự.
Thế là nàng cầm chùm nhỏ trên mặt bàn, chủ động rời bước đến phía sau lưng người Oa bụng to, đưa nho đến trước đỉnh đầu hắn. Thủ lĩnh Tảo Hoa Thọ cười ha ha, ngẩng đầu há miệng ăn nho, đồng thời duỗi tay ra phía sau ôm Miên Đường. Miên Đường ném nho đi, tránh thoát khỏi bàn tay của Tảo Hoa Thọ, đưa tay rút đoản đao lá liễu bên trong búi tóc ra, đặt trên cổ Tảo Hoa Thọ, thấp giọng nói: "Chớ lên tiếng, lên tiếng ta liền làm thịt ngươi."
Tảo Hoa Thọ giật cả mình, có điều nữ tử nũng nịu như thế cầm đao nhỏ không đủ nửa tấc, tựa như một trò đùa.
Hắn ta còn không trừng trị được nữ tử yếu đuối như này sao. Lúc này đây hắn ta cũng không cảm thấy nữ tử tướng mạo xinh đẹp cầm đoản đao phía sau lưng có thể làm gì được mình, thân thể hơi nghiêng về sau tránh thoát đoản đao, hai tay thuận thế hướng về phía sau đánh về Miên Đường.
Miên Đường lui một bước tránh thoát hai tay Tảo Hoa Thọ, nhấc chân dùng mũi chân đá hai cước lên xương bả vai hai bên người hắn ta. Miên Đường đá vào huyệt vị, Tảo Hoa Thọ đã cảm thấy toàn thân tê dại một hồi, chống đỡ không nổi, phịch một cái ngã xuống đất.
Miên Đường tiến lên lại đá huyệt vị hai bên hông hắn ta, lần này hai chân hắn cũng trở nên bủn rủn vô lực, muốn đứng cũng không đứng nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Hắn ta quá sợ hãi, khi vừa định lên tiếng hô, Miên Đường lại điểm huyệt câm của hắn.
Miên Đường đá đá vào cái bụng mỡ của hắn, ngồi xổm xuống, thanh đoản đao rạch mấy đường vết máu trên khuôn mặt dầu mỡ của hắn ta, lần nữa đặt lên cổ hắn ta, nói: "Rơi vào trong tay cô nãi nãi, thành thật chút cho ta, nếu không ta sẽ khoét hai lỗ trên người ngươi trước."
Nói rồi giải huyệt câm cho hắn ta.
Tảo Hoa Thọ lúc này lại nhìn về phía nữ nhân đang nhướng mày, một mặt tà khí nhìn mình kia. Nào còn là một đóa hoa kiều khí, rõ ràng là nữ la sát muốn lấy mạng người!
Mấy đao vừa rồi của nữ tử này rạch vô cùng sâu. Không ngờ rằng nữ tử xinh đẹp như vậy mà lại ra tay độc ác đến thế, lực bàn tay kia rất vững vàng, vừa nhìn là biết một người lợi hại!
Bây giờ Tảo Hoa Thọ toàn thân vô lực, cũng không dám đối cứng, dùng Hán ngữ nói khẽ: "Hiểu được, nữ hiệp chớ ra tay, nếu như ngươi muốn tiền, ta cho thuộc hạ đưa cho ngươi là được..."
Miên Đường cười cười, nói với hắn: "Cũng khá hào phóng nhỉ! Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng! Ngươi cho người thả người trong lồng và cô nương bên người xuống núi đi, chờ lúc trời sáng, ta sẽ tha cho ngươi."
Thế là Liễu Miên Đường một tay khác rút một thanh trường đao trên kệ đao trong doanh trướng đặt lên cổ hắn ta, sau khi giải hai huyệt dưới chân, áp giải hắn ta ra ngoài doanh địa.
Lúc này bên ngoài doanh địa, vẫn là không khí say sưa thối nát như cũ, Tảo Hoa Thọ trầm mặt gọi người, đều không có người nhìn về phía hắn ta một cái.
Miếng thịt ba chỉ này tức giận vô cùng, thả họng mắng to: "Lũ ngu! Các người đều chết hết rồi sao!"
Tiếng mắng hết sức này, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khi đám lãng nhân này nhìn thấy tiểu mỹ nhân mà bọn chúng phát hiện ra trước lại tay cầm trường đao, gác lên cổ thủ lĩnh Tảo Hoa Thọ, tất cả đều trợn tròn mắt.
Miên Đường lạnh lùng ra lệnh nói: "Nhanh lên! Thả hết nữ nhân kia cùng với nam nhân trong lồng ra, nếu không, ta băm thủ lĩnh của các ngươi thành tám miếng!"
Đúng lúc này, Tảo Hoa Thọ mới lúc trước ở trong trướng còn ăn nói khép nép lại tùy tiện nở nụ cười, nói với Liễu Miên Đường: "Ta đường đường là võ sĩ, nếu như bị nữ nhân cưỡng ép đầu hàng, nào còn mặt mũi đi gặp Taka đại tướng? Ngươi hôm nay cho dù giết ta cũng đừng nghĩ sống ra khỏi doanh trại!"
Nói, hắn dùng Oa ngữ nói: "Không cần quan tâm ta, cầm tên bắn chết tiện nữ nhân này!"
Nghe hắn hô như thế, thật có người cầm cung tên ngắm chuẩn về phía Liễu Miên Đường.
Tiếc là một chân Liễu Miên Đường lại lần nữa đá chúng huyệt đầu gối của miếng thịt ba chỉ trước người, làm cho hắn hai chân vô lực, chỉ có thể quỳ xuống.
Mà nàng thì núp sau lưng miếng thịt ba chỉ này. Tên bắn đến có tới ba cây đều cắm vào bả vai và bụng Tảo Hoa Thọ, đau đến hắn chửi ầm lên: "Ngu ngốc! Nhắm chuẩn rồi bắn!"
Miên Đường khéo léo dùng Tảo Hoa Thọ làm lá chắn âm thầm đếm kỹ trong lòng, khi tính chuẩn thuốc mê hẳn là bắt đầu phát tác, nàng đột nhiên phát ra một tiếng huýt sáo sắc nhọn.
Huynh đệ Ngưỡng Sơn ở một bên đang đợi tín hiệu của đại đương gia đó, nghe thấy âm thanh này thì ào ào xông lên, đánh về phía doanh trại.
Đúng lúc này, Tảo Hoa Thọ trơ mắt nhìn thủ hạ của hắn đột nhiên từng người ngã trái ngã phải, chống đỡ không nổi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Có điều còn có một bộ phận lãng nhân không uống rượu hạ thuốc mê của Miên Đường, nhao nhao rút đao đến nghênh chiến.
Đám thổ phỉ Nhật Bản này xem như những tên cùng Đại Yến mài giũa lên.
Bốn huynh đệ Trung Nghĩa nhớ đến đám lãng nhân này dùng ngôn ngữ khinh bạc đại đương gia như thế nào, trong lòng cực hận, đao kiếm đến, chặt tay cắt chân, không chút nương tay.
Trong lúc nhất thời máu bắn tung tóe, dịch não, ruột dạ đầy đất...
Triệu Tuyền là bị treo trong lồng, nhìn hết toàn cảnh, chỉ nhìn đến tê dại da đầu, con ngươi co rụt lại.
Lại nhìn đến tiểu nương tử trích tiên Miên Đường của hắn, trong tay giơ trường đao, nghiêng nghiêng chém đầu tên Tảo Hoa Thọ kia.
Chỉ thấy đầu tên Tảo Hoa Thọ kia, tựa như đầu heo mà bay ra ngoài. Cột máu phun tung tóe, áo trắng như tuyết của nàng nở rộ hồng liên, mặt mày đầy xơ xác tiêu điều, quả thực là giống như đúc với chí hữu Hoài Dương vương của hắn...
Trận giao chiến đêm khuya trong trại địch này cũng không diễn ra quá lâu, dù sao đại bộ phận lãng nhân đều đã trúng mê dược, chỉ trong hôn mê cũng bị người thọc một đao.
"Đại đương gia! Một tên cũng không chạy thoát, toàn bộ đều ở đây rồi!"
Lục Trung đã lâu không tận hứng như vậy, sau khi tra xét chỗ doanh trại này nói với Liễu Miên Đường.
Liễu Miên Đường khẽ gật đầu, một tay cầm đao đi đến bên cạnh lồng giam, nâng đao chặt đứt xích sắt, sau đó nói với Trấn Nam hầu: "Ta cứu binh đến muộn, làm hầu gia sợ hãi..."
Trấn Nam hầu cố gắng rụt rụt vào bên trong lồng, nhìn Hoài Dương vương phi mặt đầy vết máu, run rẩy nói: "Không muộn... Không muộn..."