Hắn chầm chậm nhắm mắt, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cô nàng Liễu Miên Đường kia đi ra ngoài, không biết nói với Lý ma ma cái gì, một lát sau mới về lại.Thôi Hành Chu nhắm mắt bất động thế nhưng hai tai hắn có thể nắm bắt mọi tiếng tiếng động dù là nhỏ nhất một cách rõ ràng.
Một lát sau, có chiếc khăn ấm áp khẽ khàng đặt lên trán hắn.Thì ra mới rồi Miên Đường bưng chậu nước tới, nhúng ướt khăn, lau mặt cho Thôi Hành Chu.Miên Đường chỉ khẽ lau đã thấy Thôi Hành Chu nhíu mày, dường như không muốn người khác quấy rầy giấc ngủ của mình.Lúc này, nếu là người hầu trong vương phủ, ắt biết rõ cần nhìn mặt đoán ý của chủ tử mà làm, không dám phiền nhiễu vương gia nghỉ ngơi, càng không dám vượt trái ý vương gia, tiếp tục lau mặt cho hắn.Nhưng Liễu Miên Đường nào phải hầu gái, nàng tự nhân là người vợ đúng nghĩa của Thôi tướng công.
Mùi rượu trong hũ vô cùng thơm ngọt, nhưng một khi đã vào bụng, để thêm mấy canh giờ nữa sẽ trở nên thối hoắc.Liễu Miên Đường thân là hiền thê, há lại để cho quan nhân thối hoắc mà ngủ?Cho nên dù thấy Thôi Cửu không vui, nàng cũng chỉ như dỗ dành đứa nhỏ đang gắt gỏng: "Phu quân cứ nằm đi, ta đến giúp chàng.
Trong nhà mới đổi chăn, thay giặt xong còn chưa phơi khô, nếu bị để bẩn liền không thể thay."Thôi Hành Chu từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói thẳng hắn uống rượu đến mức bốc mùi thối, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hé mắt ra, trừng mắt về phía Liễu Miên Đường, lời ít mà ý nhiều: "Ra ngoài!"Nếu là thị nữ Vương phủ bị quát lớn như thế, nhất định mặt mũi xám xịt lui ra.Thế nhưng Liễu Miên Đường chỉ coi tướng công đang say rượu.
Nam nhân mà! Uống say chắc chắn sẽ bị thất thố, ngay cả phu quân luôn lễ độ của nàng cũng không ngoại lệ.Nàng ngược lại là tha thứ cho hắn, chỉ coi như không nghe thấy quan nhân thất thố, trên tay lại không khách khí chút nào đem khăn nóng dán trên mặt Thôi Hành Chu.Thật ra nàng có thể đoán được một chút tại sao thái độ của phu quân không tốt.Dù sao thì phải lưu lạc đến Linh Tuyền trấn đối với quan quân mà nói thì chính là chịu đả kích lớn.
Gia nghiệp của chính mình mất hết, đặt việc này ở bất kỳ nam nhân nào cũng đều là việc khó có thể vượt qua được.Nhưng mà việc mượn rượu giải sầu cũng không phải là việc tốt, nàng muốn an ủi quan quân, tránh cho hắn luôn luôn giấu nỗi khổ xuống đáy lòng, chỉ có thể mượn rượu phát ti3t.“Cũng không biết rượu bên ngoài pha thêm cái gì, uống nhiều sẽ thại thân.
Lần sau phu quân muốn uống rượu, ta sẽ bảo Lý mụ mụ mua rượu khoai ngoài tửu phường về hâm nóng cho chàng uống.
Uống rượu nóng ấm bụng, chàng có giường chiếu để ngủ, dù sao cũng tốt hơn dạo đêm trên đường, rót một bụng toàn khí lạnh.”Thanh âm Miên Đường tựa như dung mạo của nàng, khiến người mê luyến, nhưng không phải kiểu tận lực ôn nhu, mà mang theo chút trầm thấp, linh động có khả năng trấn an lòng người.Thôi Hành Chu thấy không đuổi nàng đi được thì chỉ nhắm mắt không nói, kệ cho nàng lau.
Bây giờ hắn còn muốn dùng nàng, không nên chọc cho nàng nổi lên nghi ngờ.Liễu Miên Đường thấy quan nhân bất động, nghĩ là hắn đã đem lời nàng nói đặt trong lòng.Thế là nàng nhỏ giọng nói tiếp:“Về phần những việc vặt khác, tướng công cũng không cần bận tâm quá.
Ai không có thời điểm ngựa cao yên đạp ngắn [1]?"[1] Tương tự câu "lên voi xuống chó".“Kể cả là hoàng đế, cũng chưa chắc cả một đời xuôi dòng.
Tuy nhà chúng ta không thể so với lúc còn ở kinh thành, nhưng bây giờ cũng là ăn mặc không lo, nếu phu quân kinh doanh sinh ý mệt mỏi, thì đem cửa hàng cho thuê, sống bằng tiền cho thuê phòng, thuê đất cũng tốt.
Ta tính qua, coi như không có mở cửa, chỉ dựa tiền cho thuê đất, tiết kiệm chút cũng đủ sử dụng...!Ta lại học thêm từ nhóm nữ nhân trong ngõ, làm chút công việc kim khâu may vá, coi như không có nhiều, thường thường mua chút thịt cũng vẫn có.
Đến lúc đó ăn mặc không lo, tướng công chàng liền có thể yên tâm đi ra ngoài đánh cờ thăm bạn."Lời nói này nghe giống như là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm đến giúp đỡ tiểu tử chăn trâu nghèo khổ.Hết thảy sầu khổ đều như trong thần thoại bình thường, giải quyết thật dễ dàng.Nghe nàng nói đến hăng say, Thôi Cửu chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Miên Đường đang đấm bóp bắp chân cho hắn.Miên Đường bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chỉ tò mò sờ mặt nói: "Phu quân, chàng đang nhìn cái gì thế?"Lúc này, mặc dù cơn say của Thôi Hành Chu thoáng rút đi, thế nhưng thân thể vẫn mệt mỏi không buồn động, nghe Miên Đường hỏi, liền nói ra:“Cho tới bây giờ chưa có ai nói qua ta có thể nghỉ ngơi, nhất thời hơi xúc động...!Tiểu môn tiểu hộ[2], cũng tự có chỗ tốt của nó..."[2] Ý chỉ gia đình bình dân.Lời nói ra nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng hắn cảm xúc lại là thật.
Mẫu thân yếu đuối, hắn từ nhỏ đã cùng nương tranh đoạt với các ca ca thứ xuất và các di nương.Đợi đến khi kế tục vương vị phụ thân, hắn lại phải chống lại triều thần muốn tước vương đoạt địa.Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn “nghỉ một chút, đi chơi đi”, ngược lại luôn có người nhắc nhở hắn rằng, nếu ngã xuống, liền tan đàn xẻ nghé, cả bàn cờ thua, đừng hòng nghĩ đến Đông Sơn tái khởi….