Ký Ức Chiều Tà

Chương 7: Chương 7




Chương Bảy:
Ăn cơm với nhà vợ
Tại nhà hàng, Trương Kì cầm thức đơn gọi toàn sơn hào hải vị. Đến khi bưng lên bàn ăn đã chật kín, anh đành tạm thời thôi gọi mấy món tiếp theo.
Khiết Băng hoa mày chóng mặt, anh ta định ép cô thành heo à. Dù gì cô cũng là giám đốc một công ty, mấy năm làm việc tuy không bán thân nhưng cũng một phần do thân hình quyến rũ với vẻ đẹp trời cho này.
Nhớ một lần, công ty đối tác quá khó tính, không chịu kí hợp đồng, vị giám đốc sếp của cô lúc đó năm lần bảy lượt đi mà về tay không, liền đẩy nhiệm vụ sang cho cô.
Khiết Băng lúc đó cũng mới lên trưởng nhóm, liều mạng mò đến công ty kia. Không ngờ vị giám đốc kia thấy cô xinh đẹp, nói chuyện mấy câu với cô rồi kí ngay.
Bây giờ cô ăn đẫy vào, người béo ngấn mỡ, thử hỏi ai còn dám kí hợp đồng nữa? Khiết Băng cầm đũa ăn vô cùng e dè, ít vô cùng. Trương Kì nhíu mày gắp đầy một bát đồ ăn cho cô:
“ Sao thế, không hợp khẩu vị à?”
“ Không, hôm nay em đau đầu, không ăn được nữa, Trương tổng lại gọi nhiều thế này... Hay là để em gọi Tiểu Tây tới ?”
“ Ừ, em gọi đi.”
Chưa đầy mười phút sau đã thấy Tiểu Tây tóc buộc đuôi ngựa, áo hai dây quần jean hăm hở bước vào, Không ngờ đằng sau còn có bố mẹ cô nữa.
“ Chị gái, bố mẹ mới tới chiều nay, tiện thể cũng chưa ai ăn gì nên em đưa bố mẹ tới luôn, hề hề”, Tiểu Tây toe toét

Khiết Băng nặn ra nụ cười chan hòa nước mắt:
“ Bố mẹ tới sao không báo với con một tiếng? Mọi người ngồi đi, ngồi đi!”
Đúng như dự đoán của cô, mông chưa đặt xuống ghế họ đã đưa mắt trấn lột Trương Kì, Khiết Băng toát cả mồ hôi.
“ Con rể à, con tên gì?”, Mẹ cô tươi như hoa
“ Trương Kì thưa mẹ” Trương Kì nhã nhặn đáp lại
“ Hai đứa định bao giờ cưới vậy?”, Bố cô tiếp tục làm khó người khác.
“ Sara vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn bố ạ. Hay bố khuyên cô ấy hộ con”. Trương Kì nửa cuời nửa không.
“ Kệ nó con ạ, tính nó cố chấp thế đấy. Thật ra vui sướng phát điên lên ý chứ!” Mẹ cô che miệng cười.
Khiết Băng sắc lạnh liếc qua:
“ Bố, mẹ!”
Mẹ cô không khách khí cũng lườm lại, rồi quay ra cười hề hề:

“ Tiểu Trương à, con bé này từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ biết học và học. Cơm nước giặt giũ nó chẳng biết tí gì đâu. Tuy mẹ mong gả nó đi lắm nhưng cũng tội cho con. Tính khí khó chịu này của nó… chà, không biết con có chịu nổi không…”
“ Con chỉ cần cô ấy ở bên, còn mấy việc nhà cửa bếp núc, tất nhiên cô ấy không cần động tay”, Trương Kì cười cười, lại gắp thức ăn đầy bát cho Khiết Băng.
“ Ôi, thế thì thật tốt quá ”, Mẹ cô mắt sáng như sao: “ Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi, định bao giờ cưới vậy?”
“ Bọn con yêu nhau cũng sáu năm rồi ”. Trương Kì nói
Tiểu Tây từ đầu đến giờ chỉ mải chúi mũi vào ăn, nghe thấy thế kích động thét lên:
“ Anh nói gì, sáu năm?”, Sau đó cô bé quay ngoắt ra lườm chị gái – Chị giấu cũng kĩ quá đấy, chị yêu à. Những sáu năm mà không ai hay biết gì? Ừm , sáu năm trước, lúc đó chị đang bên Mỹ phải không, hai người gặp nhau bên đó ư?
Khiết Băng bực mình, quay sang gằn giọng:
“ Em có im ngay không, trẻ con biết gì. Còn nói thêm một câu nữa chị cho em vô gia cư luôn đấy!”
Tiểu Tây trề trề môi, song không dám nói thêm câu nào nữa, tiếp tục công việc ăn uống. Mẹ cô chẹp miệng, than thở:
“ Đấy, động tí là nổi gai lên, em gái nói đâu có sai cơ chứ. Tiểu Băng à, con phải nền nã hơn mới được!”
“ Bà cứ nói con này nọ, tính khí này không phải di truyền từ bà sao?” Bố cô lườm nguýt.
Bữa tối xong bố mẹ cô cũng chịu trở về, mặt hớn hở như được mùa. Trước khi về lại còn cố nói :
Tiểu Tây lại đi đàn đúm với bạn. Trương Kì ôm lấy thân hình mảnh mai của Khiết Băng, tình yêu nồng cháy trong đáy mắt, từng bước đỡ cô ra xe.