Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 45: Thay cô quyết định



Lúc này bên phía Doãn Khả Vy.

Thấy cô ngồi im không nói tiếng nào mà Trình Như Ngọc thì cứ một câu lại một câu chen ngang, Tracy tiếp tục buông lời khiêu khích: "Thế nào, không dám cùng tôi thách đấu?"

Trình Như Ngọc vẫn lăng xăng cùng ả ta đôi co: "Này, cô là nghe không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả? Đợi có kết quả thi cuối kỳ rồi hẵng tìm Vy Vy gây hấn đi."

Tracy tức giận rống lên: "Cô là cái thứ gì mà cứ thích xen vào thế hả?"

Lại nhìn sang Doãn Khả Vy, ả tiếp tục rống: "Doãn Khả Vy, thái độ của cô như vậy là thế nào?"

Nghe có người gọi tên cô, lúc này cô mới hồi thần nhìn vào người đang đứng trước mặt, khẽ nhíu mày: "Cô muốn gì thì tôi phải chiều cô sao? Cô dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi?"

Tracy á khẩu không nói nên lời. Ả đích thực không biết bản thân phải dùng thân phận gì để yêu cầu cô làm theo những gì mình muốn.

Sau một hồi suy nghĩ, ả cũng hạ quyết tâm đánh một chiêu cuối cùng: "Doãn Khả Vy, cô cùng tôi thách đấu vị trí hoa khôi MAHS, nếu tôi thắng cô cùng a Luân chia tay, còn nếu cô thắng, tôi sẽ lập tức rút lui không gây phiền phức cho hai người nữa."

Nghe ả ta nói vậy, khoé miệng Doãn Khả Vy khẽ nhếch lên, sau đó chậm rãi đứng lên rời khỏi ghế ngồi đứng đối diện ả ta.

Cô cao gần một mét bảy, so với Tracy chỉ tầm một mét sáu lại trở thành áp đảo rõ ràng khiến cho khí thế của ả ta cũng bị ép đi vài phần.

Trình Như Ngọc nhìn một màn này thì cười thầm trong bụng. Chưa thi thố gì mà cô ả Tracy đã muốn thua mất một vòng đấu rồi đấy! Ha, nhịn cười thật sự là cmn đau bụng chết mất!

Nhìn thẳng vào Tracy, Doãn Khả Vy cười như không cười nói: "Tracy, có ai nói với cô rằng hiện tại cô rất trẻ con hay không? Vị trí hoa khôi đối với cô rất giá trị à? Vậy tôi nhường cho cô. Còn tôi thật sự không hứng thú. Hơn cả là tôi không thích cùng cô thách đấu gì cả. A Luân không phải là phần thưởng để hai chúng ta thi thố, anh ấy không phụ thuộc vào ai cả, cho nên cả tôi hay cô đều không có quyền quyết định thay anh ấy!"

"Anh đồng ý!"

Ngay lúc này, Lữ Thiên Luân từ ngưỡng cửa lớp học bước vào trong đám người, theo sau là La Trọng Huy.

Từ lúc Tracy nói ra những lời kia, hai người bọn họ đã đi đến nơi này rồi nhưng lại không vào ngay vì muốn xem thực hư tình hình bên trong, chờ thời cơ thích hợp mới xuất hiện.

Khi nghe Doãn Khả Vy nói những lời này, tâm hắn bỗng nhiên vui vẻ lạ kỳ. Có lẽ là vì cô xem trọng hắn chăng?

Nếu như Tracy đã đưa ra yêu cầu kia, âu cũng là một chuyện tốt để cho cô có thể thách thức bản thân, lấy lại tự tin vốn có của chính mình, bước ra khỏi vỏ ốc để làm một Doãn Khả Vy trong ngoài đều tự tin thành thục.

Cuộc thi hoa khôi này tuy những năm trước hắn đều không có mặt nhưng hắn cũng biết kha khá về những hạng mục cần phải thi thố. Hắn tin tưởng người phụ nữ của hắn có đủ năng lực và bản lĩnh để trở thành hoa khôi của năm nay.

Hơn nữa những hạng mục thi này đều là những điều kiện cần và đủ, làm tiền đề để cô bước chân vào xã hội thượng lưu.



Vậy nên cô càng cần phải tham gia vào cuộc thi này. Xem như một mũi tên trúng ba đích: vừa để cô trau dồi chính mình có thêm tự tin, vừa để khiến Tracy từ bỏ việc tìm cô gây hấn, cuối cùng là hoàn thành thử thách của mẹ hắn, cũng là điều kiện thứ hai của bà.

Nhìn thấy người bước vào, Doãn Khả Vy thoáng kinh ngạc, còn Tracy thì chột dạ không dám nhìn hắn.

Dừng lại bên cạnh cô, hắn khẽ cười: "Nhận lời thách đấu với cô ta đi."

Mày liễu cô nhăn lại: "Vì sao? Anh không cảm thấy làm vậy sẽ khiến anh khó chịu vì trở thành phần thưởng à?"

Hắn lắc đầu, ôn nhu nhìn cô cất giọng cưng chiều: "Không có. Hơn nữa anh tin chắc em sẽ thắng, cho nên anh rất sẵn lòng trở thành phần thưởng tặng em."

Cô phì cười: "Lỡ đâu em thua, em phải hai tay dâng anh cho cô ta đấy!"

"Cho nên em càng phải quyết tâm thắng cô ta cho bằng được. Anh tin tưởng em sẽ không khiến anh thất vọng."

Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt mà có lẽ vào giờ khắc này, trong mắt họ cũng chỉ có thể nhìn thấy đối phương mà thôi.

Tracy nhìn tràng cảnh này thì trong lòng rét lạnh từng hồi. Cả hai bàn tay của ả lúc này cuộn chặt lại, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu, trên mu bàn tay cũng xuất hiện gân xanh ghê rợn, ánh mắt cũng chứa đầy sự phẫn nộ không chút che giấu.

Chỉ dựa vào những điều này, ả càng thêm quyết tâm phải thắng Doãn Khả Vy cho kỳ được, nhất định phải khiến cho đôi cẩu nam nữ này không có kết cục tốt.

Danh dự của ả, mặt mũi của ả đã bị hạ thấp đến cực điểm. Mười bảy năm sống trên đời, ả chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này.

Môi ả mím chặt đến rỉ máu. Vị tanh nhanh chóng tràn ngập khoang miệng kèm theo sự đau rát mới khiến ả tỉnh táo lại đôi chút.

Ả nghiến răng nói: "A Luân, anh lấy đâu tự tin cho rằng cô ta sẽ thắng được tôi? Anh đừng quên xuất thân của tôi!"

Lữ Thiên Luân nghe vậy thì bất ngờ quay sang nhìn ả phóng ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng gương mặt ghê tởm của ả, quát lớn: "Câm miệng! Tôi đã cảnh cáo cô không được gọi tôi là a Luân rồi hay sao? Cô là cố tình giả điếc hay muốn chọc cho tôi nổi điên?"

Lại nở nụ cười lạnh, hắn nói tiếp: "Trong mắt tôi, xuất thân của cô chẳng là thứ gì cả, cho nên cô đừng tự tin thái quá, đến khi bị vả mặt sẽ đau lắm đấy!"

Ra điều ngẫm nghĩ, hắn nhìn ả ta bằng nửa con mắt, nở nụ cười trào phúng: "Điều kiện mà lúc nãy cô vừa nói tôi thấy vẫn chưa đủ, tôi nên bổ sung thêm một chút. Nếu như cô thua, cô không những phải cút về nơi cô đến mà cô còn phải công khai xin lỗi Vy Vy vì những lời phỉ báng mà cô đã đặt điều ở trên diễn đàn Hội học sinh."

Tiếp tục phóng ánh mắt sắc bén nhìn một lượt đám nữ sinh đứng sau lưng ả ta, hắn buông lời cảnh cáo: "Những ai đã nói xấu Doãn Khả Vy trên diễn đàn, tôi muốn trong thời gian sớm nhất xin lỗi cô ấy. Còn người đã đăng bài viết ấy trước xoá bài, sau công khai xin lỗi. Nếu các người ngoan cố, đừng trách tôi không khách sáo!"

Đám nữ sinh kia nhất thời đều lâm vào hoảng sợ, đồng loạt cúi đầu không dám nhìn hắn thêm dù chỉ nửa giây, trong lòng lại âm thầm chửi rủa Tracy vì khiến bọn họ phải gặp hoạ.



Mục đích không đạt được lại còn bị xấu mặt, ai nấy đều tự nhủ sẽ không dây vào cô ả Tracy này thêm giây phút nào nữa.

Đám nữ sinh sau đó lặng lẽ giải tán, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tracy đối mặt với bốn người, khí thế không những suy giảm mà còn lâm vào hoảng loạn chưa từng có.

Nhìn biểu cảm hoang mang của Tracy, Lữ Thiên Luân cười như không cười nói: "Thế nào, cô còn muốn thách đấu sao?"

Bị dồn vào đường cùng, một mình thân cô thế cô, ả cố gắng bấu víu tia hi vọng cuối cùng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu kiên định nói: "Đúng, tôi nhất định sẽ khiến cho cô ta thua tâm phục khẩu phục, sẽ khiến cho hai người phải chia tay."

Hắn nở nụ cười khiêu khích: "Được, vậy tôi chống mắt lên chờ."

Chỉ tay về phía cửa, hắn đanh mặt nói: "Cửa ở phía sau, xin mời, không tiễn."

Tracy sắc mặt hết xanh rồi trắng, căm tức nhìn hắn rồi lại nhìn Doãn Khả Vy, sau đó hậm hực rời khỏi.

Bóng ả ta đi rồi, Doãn Khả Vy lúc này mới tỏ ra lo lắng nhìn hắn: "A Luân, anh vì sao lại muốn em thách đấu cùng cô ta. Em thật sự không có tự tin sẽ thắng đâu. Em..."

Cô còn chưa nói hết câu, Lữ Thiên Luân nắm lấy hai vai cô, nhìn cô chăm chú không rời, lên tiếng cắt ngang: "Vy Vy, anh biết em đang nghĩ gì nhưng anh tin em làm được mà đúng không?"

Trình Như Ngọc gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng, Vy Vy, cậu nhất định có thể thắng ả ta, còn thắng một cách vô cùng dễ dàng. Tin tớ đi!"

Cô quay sang nhìn cô bạn thân, nhíu mày nói: "Nhưng mà những hạng mục thi đó, tớ hầu như chẳng biết gì cả."

Trình Như Ngọc mang theo dáng vẻ phấn khích cùng tràn ngập tự tin, trấn an: "Yên tâm, tớ đây sẽ huấn luyện cho cậu từ A đến Z. Cậu chỉ cần nghiêm túc học là được. Với IQ ngất ngưởng của cậu, mấy thứ này chỉ là trò vặt vãnh."

La Trọng Huy lúc này cũng thêm lời: "Vy Vy, em yên tâm đi, bọn anh sẽ giúp em thắng ả ta."

Trình Như Ngọc liếc mắt nhìn La Trọng Huy đầy ẩn ý, bên môi treo nụ cười giảo hoạt. Cô hình như vừa phát hiện được một điều vô cùng thú vị à nha.

Lữ Thiên Luân xoa đầu cô, nở nụ cười ôn nhu: "Có anh ở đây, không cần lo lắng, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."

Nghe hắn nói vậy, cô dù có muốn phản bác cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ. Nếu hắn đã nói tin tưởng thì cô cứ tin tưởng hắn thôi.

Mặc dù mấy hạng mục kia thực sự khó nhai, nhưng cô cũng sẽ cố gắng hết sức có thể, không chỉ vì cô mà còn vì hai người họ.

Chỉ cần thắng được mở Tracy, cô và hắn có thể an tâm đi tiếp những ngày tháng vui vẻ được rồi.

Thời gian sắp tới, hẳn là bọn họ cũng sẽ được an ổn một thời gian cho đến khi có kết quả thi cuối kỳ.