Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 16



27.

Tôi lao vào phòng Phó Hàn Thanh.

Hắn mới tắm xong, người mát lạnh.

Vừa thấy tôi, hắn khẽ nhướng mày.

Sau đó bế bổng tôi đặt lên giường hắn.

"Sao chưa mặc giày đã chạy tới liền vậy?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi:

"Phó Hàn Thanh, anh bán phương thuốc kia cho cha em phải không?"

"Ông ta bị hốt rồi, liệu anh có bị sao không?"

Hắn vuốt ve mặt tôi, mỉm cười dịu dàng.

"Không sao hết. Lúc bán phương thuốc đã thỏa thuận là không sản xuất hàng loạt bán ra thị trường, ai bảo ông ta tham quá làm chi, tham thì thâm, tự làm tự chịu thôi."

"Thế anh chơi ông ta là vì em à?"

"Sao thế, tự nhiên hỏi anh cái này làm gì?"

Giọng nói của hắn hơi gượng gạo.

Hắn nuốt nước bọt mấy lần, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi tôi với thái độ đầy thăm dò:

"Kiều Kiều, có phải em nhớ được gì rồi không?"

"Em mơ một giấc mơ rất lạ, mơ thấy bọn mình đều là nhân vật trong một quyển sách. Anh và Lâm Yên là nhân vật chính, còn em chỉ là nhân vật phụ..."

Tôi gian nạn kể hết mọi chuyện tôi mơ thấy cho hắn nghe.

Lúc kể đến đoạn cha tôi thuê người g.i.ế.t tôi, thân thể tôi hình như còn lưu giữ ký ức sót lại, vô thức run rẩy.

"Những chuyện này đã xảy ra thật, đúng không?"



Phó Hàn Thanh ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc tôi, dỗ dành:

"Em đừng sợ, đã qua hết rồi."

"Kiều Kiều, lần này sẽ không có mấy chuyện đó nữa đâu."

Tôi gật đầu dù chữ hiểu chữ không.

Hóa ta, tôi vốn đã c.h.ế.t trong hẻm nhỏ kia thật.

Vậy thì thiếu niên chạy đến bảo cứu tôi kia, cũng từng đau đớn giãy dụa trong lửa lớn ngợp trời, muốn sống không được muốn chết không xong.

"Phó Hàn Thanh, em muốn gặp Thẩm Ngự."

"Được, anh đi với em."

28.

Trong hành lang bệnh viện.

Tiếng mắng chửi ra rả của Lâm Yên văng vẳng không ngớt.

"Lão già n.g.u d.ố.t, có chút chuyện bé xíu cũng làm không xong! Đúng là cha nào con nấy, con.ng.u nào có cha khôn!"

"Tôi là nữ chính, làm sao mà sai được chứ!"

"Thằng c.h.ó c.h.ế.t, thằng c.h.ó trời đánh thánh vật!"

"Thẩm Ngự, đồ c.h.ó nhà mày, vào đây cho tao!"

"Tao với mày không c.h.ế.t không thôi! Mày để tao sống không bằng c.h.ế.t, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!"

Thẩm Ngự ngậm điếu t.h.u.ố.c đứng dựa cửa, nhưng không châm lửa.

Gã làm như mắt điếc tai ngơ, không thèm để vào tai.

Thấy tôi tới, gã nhướng mi mắt.

"Xì" một tiếng chảnh chọe.

"Thẩm Ngự."

Tôi đứng trước mặt hắn, gọi tên hắn.

Không biết sao lúc ra khỏi miệng lại hơi nghẹn ngào.

Thẩm Ngự khịt mũi hếch mặt sẵng giọng:

"Có gì thì nói, không nói thì cút."

Tôi hít hít mấy cái, cố gắng ngăn nước mắt rơi.

Nhưng mà nước mắt vẫn cứ nối nhau rơi xuống.

"Ơ này này, khóc cục k.í.t chứ khóc!"

Gã vứt t.h.u.ố.c, bực bội giơ tay lên, xong lại vội vàng bỏ tay xuống.

Cuống quít không biết làm sao, thế là quát:

"Lận Kiều Kiều, ai cho khóc mà khóc!"



Tôi giật mình, nhớ lại chuyện hồi bé.

Gã rủ tôi chơi trò gia đình.

"Lận Kiều Kiều, em làm bà xã của anh nha!"

"Không chịu đâu."

"Sao lại không chịu?"

"Thì là không chịu chứ sao, anh quá dốt."

Thẩm Ngự tức nổ phổi, bóp muốn nát quả cầu siêu nhân trong tay.

Gã nổi trận lôi đình, quát tôi:

"Lận Kiều Kiều, em dốt có thua gì anh đâu!"

"Thì thế!"

Tôi tỏ vẻ bí hiểm nói với hắn:

"Hai đứa dốt đẻ con ra lại càng dốt, thế có c.h.ế.t không!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Gã gãi đầu gãi tai, hiển nhiên là cũng nghi ngờ lắm.

"Anh Ngự, bọn mình liên minh đi."

"Đặt tên là Liên minh N.g.u dốt."

"Anh hát, em đàn, há há há há."

...

"Anh Ngự."

Hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt thoáng vẻ kinh hãi.

Tôi lau nước mắt, cười nói:

"Em nhớ ra hết rồi."

"Cám ơn anh đã tới cứu em."

"À, được rồi." Gã thở phào nhẹ nhõm, nhếch mép, "Hóa ra em khóc vì chuyện này."

"Cảm động lắm hả?"

"Chẳng lẽ yêu anh rồi?"

"Được luôn."

Bỗng nhiên gã ghé sát tai tôi, nhẹ giọng dỗ dành: "Gọi chồng ơi đi, anh cho em cả cái mạng này luôn."

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một thanh âm trầm thấp sau lưng:

"Kiều Kiều."

Tôi hết hồn.

Không dám nhúc nhích luôn.

Thẩm Ngự thấy vẻ hoảng sợ của tôi, tức quá hóa cười:

"Cút mau!"

"Đùa thôi, ai dám giành người với thằng đ.i.ê.n kia chứ."

Anh thì hiểu cái rắm á.

Phó Hàn Thanh mà ghen thì trời cũng không dỗ được.

"Vậy em về trước nha anh Ngự."

Tôi chào tạm biệt Thẩm Ngự, chuẩn bị quay lưng.

Đột nhiên gã gọi tôi:

"Lận Kiều Kiều."

"Hả?"

Hiếm khi thấy gã nghiêm túc như vậy.

"Nếu có ngày em biết được bí mật của gã điên kia."

"Em đừng sợ quá bỏ chạy đấy nhé."

"Anh cũng rất tò mò, không biết người đ.i.ê.n với người n.g.u đẻ con sẽ thế nào."

"Chuyện đó thì cậu không cần bận tâm đâu."

Phó Hàn Thanh khoác tay tôi, dắt tôi bước vào trong ánh nắng ngọt ngào của một ngày mùa hè tuyệt đẹp.

"Kiều Kiều, mình về nhà thôi."