"Phó Hàn Thanh, anh bán phương thuốc kia cho cha em phải không?"
"Ông ta bị hốt rồi, liệu anh có bị sao không?"
Hắn vuốt ve mặt tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Không sao hết. Lúc bán phương thuốc đã thỏa thuận là không sản xuất hàng loạt bán ra thị trường, ai bảo ông ta tham quá làm chi, tham thì thâm, tự làm tự chịu thôi."
"Thế anh chơi ông ta là vì em à?"
"Sao thế, tự nhiên hỏi anh cái này làm gì?"
Giọng nói của hắn hơi gượng gạo.
Hắn nuốt nước bọt mấy lần, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi tôi với thái độ đầy thăm dò:
"Kiều Kiều, có phải em nhớ được gì rồi không?"
"Em mơ một giấc mơ rất lạ, mơ thấy bọn mình đều là nhân vật trong một quyển sách. Anh và Lâm Yên là nhân vật chính, còn em chỉ là nhân vật phụ..."
Tôi gian nạn kể hết mọi chuyện tôi mơ thấy cho hắn nghe.
Lúc kể đến đoạn cha tôi thuê người g.i.ế.t tôi, thân thể tôi hình như còn lưu giữ ký ức sót lại, vô thức run rẩy.
"Những chuyện này đã xảy ra thật, đúng không?"
Phó Hàn Thanh ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc tôi, dỗ dành:
"Em đừng sợ, đã qua hết rồi."
"Kiều Kiều, lần này sẽ không có mấy chuyện đó nữa đâu."
Tôi gật đầu dù chữ hiểu chữ không.
Hóa ta, tôi vốn đã c.h.ế.t trong hẻm nhỏ kia thật.
Vậy thì thiếu niên chạy đến bảo cứu tôi kia, cũng từng đau đớn giãy dụa trong lửa lớn ngợp trời, muốn sống không được muốn chết không xong.
"Phó Hàn Thanh, em muốn gặp Thẩm Ngự."
"Được, anh đi với em."
28.
Trong hành lang bệnh viện.
Tiếng mắng chửi ra rả của Lâm Yên văng vẳng không ngớt.
"Lão già n.g.u d.ố.t, có chút chuyện bé xíu cũng làm không xong! Đúng là cha nào con nấy, con.ng.u nào có cha khôn!"
"Tôi là nữ chính, làm sao mà sai được chứ!"
"Thằng c.h.ó c.h.ế.t, thằng c.h.ó trời đánh thánh vật!"
"Thẩm Ngự, đồ c.h.ó nhà mày, vào đây cho tao!"
"Tao với mày không c.h.ế.t không thôi! Mày để tao sống không bằng c.h.ế.t, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!"
Thẩm Ngự ngậm điếu t.h.u.ố.c đứng dựa cửa, nhưng không châm lửa.
Gã làm như mắt điếc tai ngơ, không thèm để vào tai.
Thấy tôi tới, gã nhướng mi mắt.
"Xì" một tiếng chảnh chọe.
"Thẩm Ngự."
Tôi đứng trước mặt hắn, gọi tên hắn.
Không biết sao lúc ra khỏi miệng lại hơi nghẹn ngào.