Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 25: Đến rồi



Lâm Kỳ bị đẩy vào bếp, được giao nhiệm vụ nhóm lửa. Mặc dù có linh căn hệ hỏa, nhưng y thực sự không biết cách sử dụng bếp. Y ngồi xuống nhìn quanh, bắt chước người khác, lấy cỏ khô lót dưới rồi đặt củi khô lên trên.

Bên cạnh là một nha hoàn mặt mũi lấm lem bụi bặm, vừa làm vừa phàn nàn: "Tam tiểu thư thật uy quyền, tu sĩ cả thành đều được mời tới, vinh quang là nàng, còn khổ cực lại là chúng ta."

Lâm Kỳ không nói gì.

Y thầm nghĩ, thành Thanh Trì này có tu sĩ nào lợi hại đâu, phỏng chừng đều là những người mới đến giai đoạn đầu của Luyện Khí, còn chưa đạt đến cảnh giới tích cốc mà thôi.

Sau khi nha hoàn đó cằn nhằn một hồi, giọng cô ta có vẻ thất vọng: "Thật sự có người chỉ sau một đêm liền bay lên cành cao sao, nếu ta cũng gặp may như vậy thì tốt rồi."

Lâm Kỳ không muốn tìm hiểu thêm về giá trị quan của Ma Vực nữa, sau khi nhóm lửa xong, y lại bị gọi đi bê thức ăn.

Khi đưa thức ăn ra tiền viện, Lâm Kỳ cuối cùng cũng thấy rõ mặt tu sĩ Trúc Cơ giữa đám đông. Đó là một người có ngoại hình bình thường, mặc áo xanh, da trắng, nhưng đôi mắt tam giác khiến cho cả người toát lên vẻ âm hiểm. Nhìn tổng thể trông vẫn ổn, không đến mức xấu xí như y tưởng tượng.

Nhưng điều khiến Lâm Kỳ ngạc nhiên là một nhân vật lớn của thành Thanh Trì, gia chủ Mạc gia. Người đó rất trẻ, thậm chí trông còn trẻ hơn Mạc Lưu Nguyệt vài tuổi.

Sau khi nhớ rõ ngoại hình của tu sĩ Trúc Cơ, Lâm Kỳ lặng lẽ rời đi.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Kỳ kiểm tra ba lá bùa máu có thể sử dụng, vui mừng phát hiện một trong số đó có chức năng ẩn thân, bây giờ là lúc để nó phát huy tác dụng. Y cắn ngón tay, chấm lên lá bùa vàng, cả người từ từ biến mất.

Y đi đến trước cửa phòng Mạc Lưu Nguyệt, chỉ nghe thấy tiếng khóc mơ hồ, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Lâm Kỳ lén lút trèo lên một thân cây, từ đây y có thể nhìn thấy nơi tu sĩ Trúc Cơ ở, cũng có thể nghe được vài cuộc trò chuyện, thị lực và thính lực này là y đạt được sau khi kết đan.

Mặc dù ở đây cả đêm chưa chắc sẽ nghe được gì hữu ích, nhưng nếu may mắn thì sao.

Lâm Kỳ mang theo tâm trạng phức tạp, ngồi trên cây chịu gió lạnh cả đêm.

Gió lạnh kéo dài đến nửa đêm!

Nửa đêm!

Lâm Kỳ lặng lẽ leo xuống cây, rón rén đến bên cửa sổ. Ánh nến sáng phản chiếu bóng hình người đang ngồi thiền. Tu sĩ Trúc Cơ đang tu luyện, thông thường lúc tu luyện tu sĩ sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Lâm Kỳ thầm nghĩ: Lá bùa này đêm nay coi như vô ích rồi.

Y không cam lòng, ngồi xổm trước cửa không chịu thua - cùng lắm là y sẽ thức suốt đêm như thế này.

Có lẽ vận may của Lâm Kỳ vẫn khá tốt, khoảng một giờ sau, tu sĩ mắt tam giác thở ra một hơi khí đục, tuy tiếng động rất nhẹ nhưng vẫn đủ để đánh thức Lâm Kỳ. Y nín thở, tập trung.

Tu sĩ mắt tam giác họ Lưu, tên một chữ Khánh.

Lưu Khánh luyện xong liền rời giường, cảm thấy có chút khát nước.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gã rót nước.

Lâm Kỳ nhìn quanh, bỗng giật mình.

Có một thiếu niên đang tiến lại gần, băng qua những khóm hoa và cây cỏ, nhìn kỹ dưới ánh trăng mới nhận ra đó chính là gia chủ nhà họ Mạc.

Mạc gia gia chủ tự nhiên đẩy cửa đi vào, vừa lúc Lưu Khánh uống nước xong. Cửa đóng lại, cửa số giấy phản chiếu hình bóng hai người. Một người đứng, một người ngồi.

"Ngày mai ngươi đi đi."

Người lên tiếng là gia chủ nhà họ Mạc, giọng thiếu niên, có chút khàn.

Lưu Khánh cười lạnh: "Sợ gì chứ! Bà Sa cung ở tận đại vực thứ nhất, sao có thể biết chuyện này."

Mạc gia gia chủ nói: "Không cần Bà Sa cung, chỉ cần vực chủ biết, ta cũng không thoát được."

"Vực chủ của các ngươi không phải đang bế quan sao? Sợ cái gì."

Mạc gia gia chủ nghiến răng: "Tất nhiên ngươi không sợ, bởi vì ta là người nhận được mật lệnh, đến lúc đó sẽ là người bị trừng phạt!"

Lưu Khánh: "Có lòng mà không có gan."

"Không phải việc của ngươi!" Mạc gia gia chủ giận dữ hét lên, sau đó duỗi tay ra: "Đừng nói nhảm nữa, mau đưa đồ cho ta."

"Hừ, ta vất vả một tháng mới lấy được mật xà, lần này hời cho tiểu tử ngươi rồi."

Lâm Kỳ đứng một bên mơ hồ, thầm nghĩ quả nhiên có gì đó không đúng.

Mạc gia gia chủ nhận đồ, cười nhạt: "Nực cười! Mạc Lưu Nguyệt là thể chất chí âm thượng đẳng, là nguyên liệu tốt nhất để làm lô đỉnh. Nếu không vì ta tu ma công bị phản phệ, cần gấp mật xà, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi dễ dàng có được sao?"

Lưu Khánh hơi trợn mắt, đứng lên, phủi bụi trên áo: "Tiền bạc rõ ràng, không ai nợ ai, ngày mai ta sẽ rời đi, trước khi đi, ngươi móc mắt nàng ra cho ta. "

Mạc gia gia chủ giọng khinh thường: "Ngươi cũng sợ Bà Sa cung."

Lưu Khánh: "Không chỉ Bà Sa cung, chỉ với đôi mắt đó, ta thực sự không dám mang nàng ta ra khỏi thành Thanh Trì."

Mạc gia gia chủ nhận đồ xong, không muốn ở lại nữa, lạnh lùng nói: "Muốn móc tự đi mà móc, ta đã giao người cho ngươi, thì cô ta không còn là người nhà họ Mạc nữa."

Lưu Khánh không quan tâm: "Được, ta tự đi móc."

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Mạc gia gia chủ bước ra khỏi phòng, sau đó biến mất ở cuối con đường, không lâu sau, tiếng cười trầm thấp của Lưu Khánh từ trong phòng truyền ra, có chút nham hiểm.

Nghe được cuộc đối thoại, vẻ mặt của Lâm Kỳ ngày càng nghiêm trọng. Sự sợ hãi của Mạc Lưu Nguyệt chậm rãi hiện lên trước mắt y, chẳng trách, Lâm Kỳ nghĩ, chẳng trách Mạc Lưu Nguyệt thà chết chứ không muốn theo Lưu Khánh, chắc hẳn là trực giác đã cảm nhận được ác ý.

Lưu Khánh cũng bước ra, mặc áo xanh, khuôn mặt đầy vẻ chế giễu: "Không ngờ chỉ một thành Thanh Trì nhỏ bé mà ta lại nhặt được thứ tốt."

Hắn không phải là kiếm tu, mà là pháp tu, trong tay cầm một cái phất trần, đi về phía nơi Mạc Lưu Nguyệt ở.

Không ổn.

Lâm Kỳ kinh hãi. Gã thật sự muốn móc mắt Mạc Lưu Nguyệt.

Nghĩ đến đây, y vội vàng đuổi theo sau.

......

Mạc Lưu Nguyệt vẫn chưa ngủ, ngày mai sẽ bị đưa đi, với nàng, đêm nay đã định trước sẽ không ngủ được.

*Gió đêm lay cành nhánh, sẻ lạnh giấc giật mình.

*Một câu trong bài thơ Mộng Vi Chi (梦微之) của Lưu Vũ Tích (劉禹錫)

Khói bụi ngoài Cẩm Lý, làng ven sông vài nhà.

Lá sen tròn nổi nước, hoa lúa mạch nhẹ sa.

Chiều muộn trong ngõ phố, bóng trăng nghiêng lầu xa.

Gió đêm lay cành nhánh, sẻ lạnh giấc giật mình.

Nàng mở toang cửa sổ, để ngọn gió tùy ý thổi tắt ngọn nến lúc sáng lúc tối. Cả người nàng trắng bệch, dung nhan tiều tụy, ngồi đó như hồn lìa khỏi xác, lòng đã chết lặng với ngày mai.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Mạc Lưu Nguyệt giật mình.

"Mạc tiểu thư còn chưa ngủ sao."

Là giọng của gã.

Mạc Lưu Nguyệt như rơi vào hầm băng, môi run rẩy, tay cũng run.

Người bên ngoài dường như cười một cái, rồi đẩy cửa vào, gió đêm ùa vào, ánh trăng vàng nhạt chiếu lên mặt gã. Đôi mắt tam giác nổi bật, như con rắn biết đứng, xuất hiện ở trước cửa phòng cô.

Mạc Lưu Nguyệt bật dậy, hét lên một tiếng chói tai, lùi về phía sau.

Tiếng động của nàng quá lớn, ghế ngã đổ, vang lên một tiếng cạch.

Lưu Khánh thản nhiên cười: "Ngươi sợ gì chứ. Ngày mai ngươi sẽ là của ta rồi."

"Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!"

Mạc Lưu Nguyệt như phát điên, cầm lấy mọi thứ trên bàn ném vào mặt Lưu Khánh, để phòng nàng tự sát nên trong phủ đều dùng khay gỗ đựng trái cây.

Ngay khi nàng ném đồ qua, sắc mặt Lưu Khánh thay đổi, trở nên cực kỳ tàn độc. Gã nheo mắt, vung ống tay áo dài, tức khắc mọi thứ tấn công gã đều tản ra, rơi xuống nền đất.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Lưu Khánh tiến lên một bước, một đạo ma pháp từ trên không cố định Mạc Lưu Nguyệt đứng yên tại chỗ. Tiếng "cứu mạng" của nàng nghẹn lại trong cổ họng, dù cố hết sức cũng không thể phát ra được.

Lưu Khánh nhìn thẳng vào mắt nàng.

Có lẽ nhan sắc của Mạc Lưu Nguyệt đều nhờ đôi mắt này, hình dáng như cánh hoa đào, hơi xếch lên, đuôi mắt hơi cong, ánh nước lấp lánh, nhưng bây giờ gã sẽ tự tay móc chúng ra. Trong lòng gã cảm thấy tiếc, nhưng hành động của gã thì không hề chần chừ.

Ngón trỏ và ngón giữa tách ra, cong lại, tóm lấy mắt của Mạc Lưu Nguyệt.


Khi ngón tay gã chỉ còn cách mắt nàng vài centimet, một tiếng "đông" vang lên, một rào cản vô hình đã chặn đứng gã.

Một giọng nói lười biếng vang lên từ không trung: "Huynh đệ, làm vậy không tốt đâu, một cô nương mà mất đi đôi mắt thì còn gì xinh đẹp nữa."

Ngón tay chạm vào kết giới gây đau đớn như bị điện giật, Lưu Khánh trợn mắt, lùi lại, quát lớn: "Ai đang nấp đó!"

Mạc Lưu Nguyệt hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng cúi đầu, sau đó hai mắt mở to, đôi chân của nàng đang dần biến mất.

Lâm Kỳ trực tiếp dán bùa ẩn thân lên người Mạc Lưu Nguyệt, đồng thời giải phong ấn trên người nàng. Y nhẹ nhàng nói: "Bùa này có thể giúp cô tránh khỏi thần thức của tu sĩ, mau rời khỏi Mạc phủ, càng xa càng tốt."

Trái ngược với sự biến mất dần dần của Mạc Lưu Nguyệt, bóng dáng của Lâm Kỳ lại chậm rãi xuất hiện.

Lưu Khánh giận dữ: "Ngươi muốn chết!"

Lâm Kỳ hiện ra rõ ràng, cười để lộ hàm răng trắng: "Ngươi không giết được ta đâu."

Nói xong, y nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ.

Lưu Khánh kinh hãi, Mạc Lưu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, lại có thể tự do hành động, thần thức của gã cũng không tìm thấy nàng, nhưng chuyện của Mạc Lưu Nguyệt không vội, điều gã lo lắng là rốt cuộc người kia đã biết được bao nhiêu.

Giết y.

Nhất định phải giết y!

Lưu Khánh vung tay áo như di chuyển tức thời, đuổi theo Lâm Kỳ.

......

Lâm Kỳ thầm nghĩ: "Ân Vấn Thủy, đệ nói ngày mai đến, nhất định phải đến! Đệ mà không đến ta chết chắc."

Nếu không có cuộc nói chuyện trước đó với Ân Vấn Thủy, y đã không liều lĩnh đối đầu với Lưu Khánh. Kéo dài thời gian thêm chút, hoặc âm thầm đánh dấu gã, sau này đến cứu Mạc Lưu Nguyệt cũng là một cách.

Như vậy sẽ không rơi vào tình cảnh bị truy đuổi thê thảm như bây giờ.

Lâm Kỳ, người từng được ca ngợi là tài năng trẻ ở đại lục Thương Trạch, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chạy trốn.

Cảm giác...... Thật mẹ nó kích thích!

Lưu Khánh không ngừng tấn công phía sau, tất cả pháp thuật đều bị lớp phòng vệ của y chặn lại.

Nhiều lần tấn công không thành, sát ý của Lưu Khánh càng sâu, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhất định phải giết người này.

Hiện giờ Lâm Kỳ hoàn toàn không có sức tấn công, bị truy đuổi vô cùng thê thảm. Y băng qua lan can hành lang, chạy thẳng về phía sau núi, đến khu vườn linh dược mà y chăm sóc mỗi ngày.

Nơi này y quen thuộc, hơn nữa còn có đường ra khỏi Mạc phủ.

Lưu Khánh đuổi theo một lúc, mọi phép thuật đều vô dụng, địa hình này rõ ràng kẻ kia quen thuộc hơn mình, gã không thể ngăn được.

Lưu Khánh mặt tối sầm, lập tức truyền tin cho gia chủ nhà họ Mạc.

Lâm Kỳ lẩn trốn trong vườn linh dược, đến sau núi, ở đây có một bức tường rất cao và rộng. Vì hẻo lánh, trên tường phủ đầy dây leo xanh mướt.

Lâm Kỳ nghĩ, phải thoát khỏi đây trước đã, gia chủ nhà họ Mạc cùng phe với kẻ này, ở lại chỉ có chết.

Ánh trăng thanh khiết như nước lạnh, len lỏi ngấm vào thân thể.

Lâm Kỳ dựa vào cây bên cạnh, khó nhọc leo lên tường.

Cùng lúc đó, gia chủ nhà họ Mạc cũng đến nơi.

Lưu Khánh giận dữ: "Mạc Thừa, giết hắn đi!"

Gia chủ nhà họ Mạc là một thanh niên có vẻ mặt độc ác, gã đang tu luyện thì bị Lưu Khánh gọi đến. Gã căm ghét nhìn người trên đầu tường, ăn mặc như gia nhân nhà họ Mạc, là kẻ nào lẻn vào mà gã không biết. Vừa kinh hãi vừa tức giận, Mạc Thừa cười lạnh: "Ngươi không nói ta cũng muốn giết y."

Lâm Kỳ đứng trên tường, cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo, không để ý tới hai người, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng co giật.

Cao quá......

Nhảy xuống chắc chắn sẽ gãy chân.

Dù có lớp bảo hộ, nhưng nó chỉ chống lại phép thuật và gia tốc, tự nhảy xuống thì chẳng chắn được gì.

Phía sau, Mạc Thừa và Lưu Khánh đã đến gần.

Lâm Kỳ nghiến răng, thôi thì, nếu điều chỉnh lực tốt sẽ không dễ gãy.

Y nhảy xuống, chân vừa chạm đất, cơn đau nhói từ chân truyền lên não, mắt đẫm lệ, đầu óc mờ mịt, phải một lúc mới tỉnh lại.

Tiếng của Mạc Thừa và Lưu Khánh đã rất gần.

"Ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa?"

Lâm Kỳ không tiếng động cười lạnh, lớp phòng hộ của y có thể giấu được hơi thở, y muốn chạy đi đâu còn cần họ chỉ giáo sao?

Y chạy được vài bước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phía sau, khẽ mỉm cười.

"Sư huynh, sao nhìn huynh chật vật vậy?"

Lâm Kỳ dừng lại.

Y quay đầu, dưới ánh trăng, Ân Vấn Thủy đang đứng giữa con đường, áo đen, tóc dài, mắt đào hoa cười như không cười. Có lẽ là do không khí u ám của Ma Vực, vốn là một sư đệ dịu dàng, giờ nhìn thoáng qua lại có chút tà khí.

Lâm Kỳ nhếch khóe miệng: "Đừng chọc ta nữa, giải quyết hai kẻ kia đi rồi nói."

Tâm trạng thật khó tả, từ thở phào nhẹ nhõm đến không nói nên lời.

Đến đây thậm chí không đến một ngày, vậy trước đó ngươi thật sự là đi du lịch sao?