Tất cả công sức của Kim Chiêu đều đã tan thành mây khói, bất kể là hành động trong âm thầm hay là tiếp xúc trực diện. Châu Bắc Tự chỉ thiếu mỗi viết trên người mấy chữ “người sống chớ gần”.
Cô cố gắng lần mò bức tường vững chắc này, nỗ lực tìm thử vài khe hở ở trên đó.
Tiết thể dục hôm thứ tư là tiết học chung duy nhất của lớp 10-1 và lớp 10-9, do cùng một giáo viên thể dục dạy.
Đây là tiết học đánh tennis, thầy giáo thổi còi để mọi người chạy vòng khởi động trước. Cả đám học sinh chen chúc, uể oải chạy quanh sân rồi chia thành một đường cong chỉnh tề. Nhìn từ trên cao xuống chỉ nhìn thấy mấy cái đầu đen ngòm.
Lớp 10-1 và lớp 10-9 tách biệt, một lớp ở trước, một lớp ở sau. Ở điểm giao nhau giữa đầu và cuối, trống một khoảng cách rõ ràng. Ở cuối lớp 10-1 là mấy bạn nữ thể lực không theo kịp tụt lại phía sau.
Kim Chiêu chạy ở đằng trước lớp 10-9, giữa đám con trai, không bắt mắt nhưng cũng không thể làm ngơ. Cô có thể nhận ra bóng lưng Châu Bắc Tự từ xa qua nửa vòng sân thể dục. Anh mặc áo cộc tay màu trắng, chạy ở đầu lớp 10-1, hai người gần như tạo thành một đường chéo, là khoảng cách dù cô có chạy nhanh bao nhiêu cũng không thể đuổi kịp.
Kim Chiêu nhìn lên mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Trong lúc đang chạy thì đầu óc choáng váng thiếu oxi. Khi hơi thở càng ngày càng trở nên nặng nề, cô dần thả chậm bước chân. . truyện kiếm hiệp hay
Không biết từ lúc nào mà cô đã rơi xuống cuối hàng ngũ. Trong khung cảnh các bạn nữ xung quanh đang chống eo, bước đi khó khăn thì trông cô không hề gây chú ý.
Advertisement
Kim Chiêu học theo dáng vẻ của họ, thở hổn hển, bước chân rề rà, trông cả người như đang mệt rã rời.
Dần dần, cô bị bỏ lại hơn nửa vòng, tiếng bước chân sau lưng dần dần tiến lại gần.
Mùi mồ hôi nhẹ nhàng đặc trưng của nam sinh theo gió bay tới.
Bóng lưng của cô chìm trong mấy người chạy đầu của lớp 10-1.
Kim Chiêu liếc mắt thấy một vệt trắng. Ống tay áo đồng phục của Châu Bắc Tự vụt qua mắt cô nhưng nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Cô lập tức tăng tốc, như thể đang hồi sinh trước khi chết, liều chết đánh một trận, khiến cô vượt qua mấy học sinh nam ở đằng trước rồi chạy tới bên cạnh Châu Bắc Tự.
Cô thở bằng miệng, tiếng hít thở nặng nề có thể nghe thấy rõ ràng, đến cả màu môi cũng trở nên nhợt nhạt.
Dáng vẻ lúc chạy vừa chật vật vừa yếu ớt.
“Châu Bắc Tự.” Kim Chiêu lại gần anh, khẽ gọi tên anh.
Chàng trai nhìn thẳng đằng trước, sắc mặt như thường, nghe thấy thì chỉ liếc cô một cái.
Đôi con ngươi trầm tĩnh tựa như cơn gió lúc này, hơi lạnh lẫn cả cảm giác hanh khô.
Kim Chiêu âm thầm dịch về phía anh từng chút một, khoảng cách nhỏ dần, vai của hai người như song song với nhau. Cô tìm được cơ hội, giả vờ như không còn sức, nhanh chóng ngã về phía anh, cùng lúc đó cũng nín thở duỗi tay nắm lấy cánh tay của anh.
“Bạn gì ơi, cậu không sao chứ?” Đột nhiên, một bàn tay bất ngờ thò ra từ bên cạnh, vững vàng đỡ lấy cánh tay của cô, đỡ lấy Kim Chiêu đang ngã xuống, giọng nói to khỏe hỏi han ân cần.
“Hay là nghỉ một lát?”
Kim Chiêu cảm thấy tuyệt vọng, hai mắt mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy một bạn nam không biết đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Lúc nãy khi đang chạy, không biết từ bao giờ mà rất nhiều học sinh nam của lớp 10-1 đã chạy lên trên, ở ngay bên cạnh cô, làm cho đường chạy chật hẹp đã thêm rất nhiều người.
Đôi môi Kim Chiêu khẽ động, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cuối cùng cô chỉ đành lắc đầu, nhìn bóng lưng đã chạy ra xa của Châu Bắc Tự, tuyệt vọng siết chặt nắm đấm.
Rất nhanh đã chạy xong hai vòng, Kim Chiêu với thành tích bét lớp 10-9, tay chống eo chậm chạp bò tới chỗ tập trung, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Kết thúc màn khởi động, trận đấu bóng chính thức bắt đầu. Sân quần vợt được tách làm đôi, mỗi lớp dùng một bên, các lớp tự chia nhóm với nhau.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt cùng bị phân vào một nhóm lớn. Sau khi đã chia xong nhóm đánh bóng thì mới phát hiện không đủ vợt, giáo viên yêu cầu mỗi nhóm tự cử người tới phòng dụng cụ để lấy.
Mấy học sinh bên cạnh đều đã cầm vợt hào hứng chuẩn bị thể hiện tài năng, không thấy ai lên tiếng nên Kim Chiêu chủ động giơ tay.
“Để em đi.”
Một người có lẽ không bê hết, Hứa Minh Nguyệt chủ động cùng tới phòng dụng cụ với cô.
Mặt trời chói chang, phòng dụng cụ cách sân thể dục không xa. Đi qua đường chạy, đằng sau có một căn phòng đang mở cửa.
Hai người đi vào mới phát hiện bên trong có người, hai bạn nam lớp 10-1 ở bên trong đang chọn lựa, tiếng nói chuyện truyền ra.
“Cái vợt này mới này, cầm đi.”
“Còn cầm được không? Chắc cũng đủ rồi đấy.”
“Vậy đi thôi.” Lời vừa dứt, chàng trai quay lưng về phía họ quay lại. Người đang cầm dụng cụ hóa ra lại là Châu Bắc Tự.
Ánh mắt giao nhau rồi nhanh chóng lướt qua, không ai lên tiếng chào hỏi. Lúc sắp sửa rời đi, bạn học nam kia hiếu kỳ liếc qua Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt.
“Người đó… là Châu Bắc Tự.” Hứa Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng của hai người, khẽ mở miệng, tự lẩm bẩm.
“Bọn mình may mắn thật đấy, vậy mà lại đúng dịp chạm mặt được cậu ấy.”
“Ừm.” Biểu cảm Kim Chiêu nặng nề, gật đầu sau đó nhìn quanh bốn phía.
“Bọn mình phải nhanh lên còn mang đồ về nữa.”
Hứa Minh Nguyệt hơi ngờ vực nhưng vẫn đi theo Kim Chiêu. Hai người nhanh chóng lựa chọn số vợt còn lại trong thùng, một người ôm, một người xách rồi cùng ra ngoài.
Còn thiếu tổng là ba cái vợt, Hứa Minh Nguyệt cầm hai cái, còn cả một ống bóng tennis, ôm hết vào trong lòng.
Kim Chiêu xách một cái vợt trong tay, bước chân rất nhanh, không mất bao nhiêu sức lực đã đuổi kịp được người nọ.
“Kim Chiêu, cậu đi nhanh thế làm gì…” Thể lực của Hứa Minh Nguyệt kém, ôm đồ đuổi theo phía sau mà phải thở hồng hộc.
“Không sao, cậu đi sau đi.”
Cô nói xong là đã mơ hồ nhìn thấy được bóng lưng của người đằng trước. Kim Chiêu tăng nhanh tốc độ, chạy chậm tới. Hứa Minh Nguyệt ở đằng sau ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang dần biến mất của cô.
Từ phòng dụng cụ đến sân thể dục phải đi qua một đoạn đường bằng phẳng, hai bên đường trồng mấy cây bạch dương vừa gầy vừa nhỏ, trên cành cây khô chỉ có thưa thớt lá.
Xuyên qua khe hở của lá có thể lờ mờ nhìn thấy học sinh đang tập đánh bóng ở sân thể dục bên kia.
“Châu, Châu Bắc Tự.” Lời của Kim Chiêu tới bên miệng nhưng nhìn thấy người bên cạnh anh thì lại mắc kẹt. Biểu cảm của cô bình tĩnh, làm ngơ ánh mắt tò mò của bạn nam đang đi bên cạnh anh.
Châu Bắc Tự đã quen với việc không chủ động, anh cụp mắt đứng đó, sự nhẫn nại cơ hồ chỉ còn sót lại một chút để chờ cô nói chuyện.
Ánh mắt Kim Chiêu lướt qua hai tay đang cầm vợt của anh trước, sau đó mới chậm chạp đi lên, nhìn về phía bạn nam đi bên cạnh anh.
Cậu bạn này rất biết điều, sau khi dùng ánh mắt hóng hớt để thăm dò xung quanh hai người một vòng thì chủ động cầm đồ đi trước.
Châu Bắc Tự cau mày, trên mặt đã mất sạch kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Kim Chiêu vội vàng đuổi theo, nói vọng lại sau lưng anh: “Châu Bắc Tự, một mình cậu cầm nhiều đồ như thế, để tớ giúp cậu một tay.”
Cô giả làm dáng vẻ nhiệt tình ân cần, nhưng trong nháy mắt khi vừa nói hết câu, chưa đợi anh có ý kiến gì thì đã nhanh chóng thò tay ra, ý định giúp anh cầm vợt trong tay đi.
Ngón tay đang ở giữa không trung nhưng phương hướng lại hoàn toàn không đúng mà lại nhắm thẳng vào mu bàn tay của anh.
Gần như ngay vào lúc nghe được lời cô nói thì Châu Bắc Tự đã chuẩn bị tâm lý xong, phát hiện ra động tác của cô, anh lập tức giơ tay tránh thoát, suýt chút nữa tay cô đã sượt qua mu bàn tay anh.
Lần này không thành, Kim Chiêu nhìn chằm chằm bên còn lại, không cam tâm nên lại thò tay ra lần nữa.
“Vẫn cứ để tớ cầm giúp cậu một lát đi, vợt tennis nặng lắm.” Cơ hội đang ở ngay trước mắt khiến cô rất cố chấp, không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc, lời nói ra cũng đã không cần suy nghĩ nữa.
“Không cần!” Châu Bắc Tự lạnh lùng ngăn lại, giơ vợt lên chặn trước ngực, đẩy đầu đang sáp lại đây của Kim Chiêu ra xa, cùng lúc đó ạm lùi về sau một bước lớn.
“Cậu…” Anh muốn nói gì đó nhưng lại cố gượng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đang mang theo sự phiền muộn và không biết phải làm sao của cô.
“Xin giữ tự trọng.” Một lát sau, Châu Bắc Tự lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất.
Gió to nổi lên bốn phía, mây đen che lấp cả mặt trời. Một luồng ánh sáng rẽ mây chiếu xuống, lẻ loi rơi trên mặt đất.
Kim Chiêu im lặng đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chăm chăm vào đầu ngón tay mình, mãi lâu sau cũng không động đậy.
Một lúc sau, cô giơ tay lên vuốt mặt một cái, cắn răng, nhìn chằm chằm vào hướng mà Châu Bắc Tự rời khỏi, mím chặt môi.
*
Chạng vạng tối khi tan học, trời không mưa cũng không quang, là một ngày không trăng.
Tiếng gió ngừng lại. Dòng người ở cổng trường học, trạm xe, cây long não giống như được thấu kính màu xám chiếu qua cứ yên lặng diễn vở kịch câm.
Kim Chiêu và Châu Bắc Tự giữ khoảng cách bốn, năm mét, người trước người sau đi lên con đường bên ngoài trường học.
Bóng dáng của cô không hẳn là đang cố ẩn nấp, so với trước đây, hành vi bám gót này có thể xem như đã vô cùng trắng trợn.
Không tới vài phút sau, chàng trai dừng bước.
Lúc đã cách trường một khoảng nhất định, lượng học sinh cũng không nhiều, chỉ còn bóng cây trên đỉnh đầu đang lặng lẽ đổ xuống.
Châu Bắc Tự hơi nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng, độ cong của gò má tựa như nét phác họa một cánh bướm đang đậu ở đó, vừa lạnh lẽo vừa xinh đẹp.
Kim Chiêu bất giác nín thở, lẳng lặng dừng lại.
“Đừng đi theo tôi nữa.” Giọng của chàng trai cũng lạnh, trong trẻo một cách khó hiểu, giống như tiếng suối lạnh đang va vào đá.
Kim Chiêu yên lặng không nói, lẳng lặng cụp mắt.
Không khí ngưng đọng trong chốc lát, Châu Bắc Tự không quan tâm tới cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Chặng đường mười mấy phút, không dài cũng không xa. Sau lần đầu Kim Chiêu thử thăm dò giới hạn cuối cùng của Châu Bắc Tự thì dần dần kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cuối cùng, cô gần như đã theo sát ngay đằng sau anh.
Nhìn từ đằng xa trông giống như hai điểm trên một đường thẳng đang duy trì một tốc độ cố định, rồi từ từ tiến lại gần nhau.
Mãi cho đến khi con phố tràn đầy hơi thở cuộc sống kia lại lần nữa xuất hiện, rẽ vào con hẻm là tới nhà Châu Bắc Tự. Anh hơi ngừng lại, trước khi đi vào, lại rẽ vào cửa hàng tiện lợi ở đầu hẻm kia.
Kim Chiêu do dự đứng ở cửa mất mấy giây, nhưng rồi vẫn nắm chặt quai cặp, đi theo vào trong.
Không gian không lớn, liếc mắt qua đã nhìn được hết kệ hàng đằng sau. Cô chần chờ, rề rà đến trước quầy tính tiền rồi lấy một chai sữa chua, giả vờ như đang nghiêm túc đọc thành phần dán trên bao bì.
Chưa tới hai phút sau, Châu Bắc Tự cầm một hộp sữa và sandwich đi ra.
Anh vờ như không thấy Kim Chiêu đang đứng cạnh, đi thẳng tới quầy thu ngân để thanh toán.
Ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đang cầm theo hai thứ đồ khác nhau, tùy tay đặt trên quầy.
Ánh mắt Kim Chiêu bất giác nhìn chằm chằm xuống dưới, cổ họng động đậy. Bàn tay đó gần trong gang tấc, cảm tưởng như chỉ duỗi tay là có thể chạm tới.
Trái tim đập “thình thịch”. Sau mấy lần liên tiếp thất bại, Kim Chiêu đã mất đi quá nhiều sự kiên nhẫn, không muốn vòng vo che giấu mục đích của mình nữa.
Sau quầy thu ngân, nhân viên thu ngân cầm máy lên chuẩn bị quét mã. Lúc Châu Bắc Tự đẩy đồ của mình sang, bàn tay đặt trên trên đó còn chưa kịp thu về.
Kim Chiêu đứng bên cạnh đột nhiên đặt sữa chua xuống, vươn tay ra chỗ anh, rất nhanh đã sắp chạm được tới bàn tay đang đặt trên quầy của anh.
Ngay vào khoảnh khắc phải tranh thủ từng phút từng giây đó, Châu Bắc Tự phản ứng cực nhanh, rụt tay lại như bị điện giật.
Anh lộ rõ sự nhẫn nại trong vài giây, rồi ngước mắt lên, lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
Không gian lặng yên như tờ, đến cả nhân viên thu ngân cũng bị sự cố này dọa cho quên mất cả động tác quét mã. Kim Chiêu im lặng giây lát, ánh mắt lại bất giác đặt lên người anh, mãi lâu sau đó mới nói.
“Theo đuổi cậu.”
…
Đây là lần đầu tiên Châu Bắc Tự được chứng kiến kiểu theo đuổi như này.
Anh cảm thấy hoang đường nhưng trong lòng lại nổi lên cảm xúc kỳ quái.
Cuối cùng, anh nhìn Kim Chiêu, thu tay của mình lại. Đợi sau khi thanh toán xong, anh xách túi đựng sữa và sandwich đi.
Trước khi ra khỏi cửa, anh nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ở đằng sau, nhưng nghĩ tới gì đó nên lại cho tay xách túi vào túi quần đồng phục.
Che chắn kín mít, đến cả một chút cổ tay trắng trẻo cũng không để lộ ra.
Kim Chiêu đi đằng sau có phần cạn lời, nhưng cũng lại hơi thất vọng.
Lúc nãy bốc đồng quá, đáng ra phải giữ giá một tí.