Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 32: Khùng hả.



Thời gian cứ trôi và theo dòng thời gian trôi đó, mỗi ngày bọn trẻ lại trưởng thành hơn một chút. Bọn chúng lớn lên với những vui buồn của tình bạn xen lẫn tình yêu, là sự sát cánh bên nhau hoặc là sự âm thầm dõi theo, chăm lo cho người con gái mà mình đơn phương.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Hải, thời điểm này là lúc Hải bước vào đại học, cô lựa chọn thi vào trường danh tiếng ở cách nhà hơn trục cây để có thể ở

cạnh Phương. Còn Thương và Ngọc thì rủ nhau thi cùng trường. Hai người đòi ở ký túc xã một tuần về một lần chứ không ở cùng gia đình. Mặc dù người lớn không thích điều đó nhưng dưới sự mè nheo kiên quyết của các con, khát khao được tự lập, gia đình cũng đành đồng ý. Các bậc phụ huynh luôn thắc mắc rằng, người đòi ở ký túc xã lẽ ra phải là Hải mà tại sao lại có sự ngược đời vậy.
Năm nay, Hải rủ Thương và Ngọc đi ăn nhẹ sau khi tan học vào buổi chiều, sau đó cô sẽ về nhà thổi nến với một mình Phương thôi. Mười tám tuổi là tuổi mà cô có thể chịu trách nhiệm với mọi quyết định của bản thân. Hải cũng nói với Thương về tình cảm dành cho Phương. Với cương vị là một cháu. Thương thấy dì mình có người thích như vậy cũng là điều đáng mừng. Nhưng cô lo sợ, dì là gái thẳng, làm sao có thể chấp nhận yêu một người con gái, hơn nữa sự chênh lệch về tuổi tác, sẽ khiến họ khác biệt về suy nghĩ, lối sống, những điều này sẽ là động lực ngăn cản dì chấp nhận tình yêu này.

Hải hiểu những lo lắng của Thương, Hải nói chỉ cần Thương không ngăn cản, tình yêu này Hải sẽ tự chịu trách nhiệm với nó.

Buổi tối trong căn phòng ấm áp, chị Phương mua về chiếc bánh kem như mọi năm. Hải thấy trong lòng buồn một chút, năm nào cũng vậy. Dì Phương không tự nguyện mua bánh kem cho cô, mà chỉ mua bánh kem theo ý muốn của bố mẹ, lúc nào cũng mừng sinh nhật con gái, mà không phải là chúc sinh nhật bé yêu bé yêu của chị, Hồng Hải của chị. Mặt Hải xìu xuống.
- Sao vậy, sinh nhật mà mặt bí xị thế kia, qua thổi nến đi.

- Không, chị là đồ ki bo.

- Tự nhiên kiếm chuyện à?

- Năm nào em cũng mua bánh kem cho chị, mà chị thì toàn lấy tiền của ba mẹ mua bánh kem cho em. Em muốn trên bánh kem là lời chúc của chị chứ không phải của ba mẹ.

- Khùng quá à, ba mẹ quan tâm đến em, tặng cho em em phải vui chứ.

- Em muốn nhận của chị hơn.

- Chị chỉ là người ngoài, ba mẹ mới là người thân của em.

- Vậy với chị, em cũng là người ngoài à?

- Chị không có ý đó, mà hôm nay em làm sao vậy, không thích thổi nến thì thôi, dẹp đi ngủ nha.

- Chị không có tình cảm với em à? Em không là gì với chị sao?

- Không là gì mà chị cho em ở với chị đến bây giờ à, chị thương em cũng không thua gì bé Thương đâu, đừng nghĩ lung tung nữa.

- Em không cần tình thương đó.

Hải quát lên khiến Phương bực mình, cái con nhỏ không có phép tắc, Phương không nhịn nổi nữa liền tuôn ra một tràng
- Không cần thì ra ngoài ở, chị chăm lo cho em như người một nhà mà giờ em dám láo toét nói với chị như vậy à, em quá đáng lắm rồi đó.

- Ý em không phải vậy. Em muốn... Chị thương em giống như tình yêu của con trai với con gái cơ. Em thích chị. Em không thích là cháu gái hay em gái chị đâu.

Phương nghe Hải nói vậy thì sốc toàn tập. Việc Thương và Ngọc yêu nhau cô vẫn chưa biết, bọn trẻ giấu rất kỹ. Nên với cô, việc Hải nói bây giờ cô không thể tiếp nhận được. Cô nghe đứa nhóc này thổ lộ, cô thấy thật là hoang đường.

- Em khùng thật rồi Hải à.