Long Cơ Chiến Hồn

Chương 123: Sinh tồn đảo hoang



Chương 123: Sinh tồn đảo hoang

Sau khi kết thúc hồi tưởng, Triệu Hoài cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao, bản thân lại xuất hiện tại đây. Chỉ là có điều, rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay với hắn. Suy cho cùng mà nói, kẻ thù của hắn ta vốn dĩ không ít.

- Chậc, DG à, ngươi có biết mặt h·ung t·hủ không đấy?- Triệu Hoài dáng vẻ có chút trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ thử xem rốt cuộc h·ung t·hủ là ai.

- Không! Sau khi đánh ngất ngươi, đối phương liền dùng bao bố mà trùm cả người lại. Đến khi ta thấy được ánh nắng mặt trời, đã là ở trên hoang đảo này rồi. Có điều kẻ đó, hình như là rất tức giận, vừa đạp mạnh vào người ngươi vừa mắng: 'Con chó c·hết tiệt này, c·hết đi, c·hết đi!'- DG một lời diễn tả, chân thật hết biết.

- Lạ thật đấy! Đã bắt được ta, không g·iết mà là thả lên đảo hoang. Để ta tự sinh tự diệt, thù hận này chắc là không hề nhỏ. Mà ta bản tính lương thiện, có bao giờ làm việc ác. Thử hỏi mà xem, kết thù với ai được chứ!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ ngây ngô vô tội, nhưng trong lòng hắn ta đã biết ai là h·ung t·hủ.( Chậc, không ngờ lại dùng cách này để trả thù. Xem ra bọn họ vẫn là có chút khó chọc!)

- Ha ha, lương thiện? Đúng vậy, ngươi rất là lương thiện. Lương thiện đến nổi, ai ai cũng sợ cả. Đi đường mà gặp được ngươi, người ta liền tự chủ mà tránh. Thà là đi đường vòng, còn hơn vây vào loại người như ngươi. Nói ra lời này, Triệu Hoài ngươi không cảm thấy ngượng mồm hay sao?- DG liền được trận cười lớn.

- Ta sẽ xem đó như là một lời khen. Xàm như thế là đủ rồi, bây giờ trở lại chuyện chính. Là làm sao, rời khỏi cái nơi quái quỷ này đây?- Triệu Hoài liền trở về dáng vẻ nghiêm túc, đánh giá tình hình xung quanh một lượt.

- Ta đã cố gắng gửi tính hiệu cầu cứu, nhưng đáng tiếc lại không thành. Trên hoang đảo, không có tí sóng nào cả. Bây giờ xem ra, mọi chuyện đều phải trông chờ ở ngươi rồi!- DG toả ra một chút bất lực.



- Sao ta càng ngày càng cảm thấy, ngươi không làm được tích sự gì thế? Lần trước cũng vậy, lần này thì y chang, không làm nên trò trống gì. Đã vậy, còn ngốn không ít là tiền của ta nữa chứ? Ngươi liệu hồn đi, bữa nào mà ta sùng lên, là đem ngươi đi bán phế liệu đấy!- Triệu Hoài trong lời nói, có phần bực dọc.

- Ngươi nói như thế mà nghe được, mỗi tháng cùng lắm chỉ được có 10g Urimi tinh luyện, nó còn không đủ ta nhét kẻ răng nữa kìa. Ngọc thì dùng toàn là hàng phế phẩm. Mấy viên cấp 1, cấp 2 đó trước đây ta còn không thèm nhìn tới. Bây giờ thì sao, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tạm. Ngươi có biết làm như thế, ta suy thế nào không? Vốn dĩ một số chức năng bình thường có thể hoạt động, chỉ vì xài hàng phế phẩm đó liền không tài nào sử dụng tiếp được nữa. Khiến cho ta của bây giờ, mới trở thành cái bộ dạng thê thảm này!- DG ngay lập tức, bắt đầu một màn kể khổ.

- Ta bây giờ đã biết vì sao, thời đại chiến giáp lại rơi vào quên lãng. Ngốn tiền thật sự! Số tiền để sử dụng một lần chiến giáp, đã đủ cho con người ta tu luyện trong vòng một năm. Thử hỏi mà xem, ngoài ta ra còn mấy ai sài đến thứ hàng phá của như ngươi?- Triệu Hoài thở dài một hơi, b·iểu t·ình có chút ngao ngán.

Trước mắt là không thể trở về, chỉ đành tìm hiểu địa hình nơi đây một chút. Có lẽ thời gian tiếp theo ở đây chắc chắn là không ngắn, tìm hiểu một chút vẫn là tốt hơn. Nghĩ là làm, Triệu Hoài lê lết thân xác, bước chân nặng nề mà đi. Biết đâu lại tìm thấy được người, đến lúc đó mọi chuyện đơn giản biết bao.

- Ta lan man giữa đời, ta lạc trôi giữa người, ú ồ ye, hú hú...

Sau một hồi vất vả gian nan phiêu bạt dọc bờ biển. Triệu Hoài ngay cả một bóng ma, cũng tìm không thấy, huống chi là người. Tình hình này, e là không khả quan cho lắm. Lần trước ở đảo hoang, mai mắn có Bích Nhi cứu giúp, mới an toàn về bờ. Mà lần đó cũng không an toàn cho lắm, xém tí thì m·ất m·ạng. Lần này xem ra, còn thảm hơn lần trước.

- Đi dọc hết cả bờ biển, lại không thấy một chiếc tàu thuyền nào cả. Kiểu này không biết, làm sao mà trở về đây?- Triệu Hoài nằm bẹp xuống đất, buông lời than thở.



Bỗng nhiên, chiếc bụng của Triệu Hoài, kêu lên từng tiếng dài 'Ọt ọt!' Cái đói cồn cào đó, không ngừng quấy rầy lấy hắn ta. Vốn dĩ còn muốn ngủ một giấc, giờ đây lại bị làm phiền. Liền đâm ra có chút bực tức.

- Chưa vận động được bao nhiêu, bụng ngươi đã kêu lên như đánh trống thế kia. Dựa vào tình hình này, có chút không khả quan cho lắm thì phải!- DG nói lời phàn nàn.

- Nơi khỉ ho cò gáy này, không biết có thứ gì ăn được không? Đói quá!- Triệu Hoài tinh thần chán nản, cả người vô lực.

Muốn kiếm thức ăn giờ chỉ có hai cách. Một là xuống biển, mò cua bắt cá. Hai là vào rừng, săn bắt hái lượm. Triệu Hoài cũng lười suy nghĩ, liền chọn cách thứ hai. Dù sao bây giờ, vẫn cần khám phá khu rừng hoang sơ trước mắt này. Biết đâu, còn có điều bất ngờ thì sao.

Nhìn về cánh rừng trước mặt, vẫn là có chút hoang sơ nguyên thủy. Cây cối mọc um tùm từng bụi, có những thân cây già đã trải qua hàng trăm năm tuổi. Bóng dáng sừng sững đó, góp phần mang đến cảm giác bí ẩn khó đoán cho người xem.

Không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Triệu Hoài liền cất bước mà đi. Từng chút từng chút mà thăm dò nơi đây, sẵn tiện thì kiếm gì đó mà bỏ bụng. Tiến vào sâu một chút, liền mang đến cái cảm giác bất thường đến lạ. Như có thứ gì đó, đang nhìn chằm chằm vào hắn ta. Cứ như thể, ánh mắt của kẻ đi săn đang rình lấy con mồi.

- Sao ta cảm thấy, nơi đây không an toàn cho lắm thì phải!- Triệu Hoài có chút bất an trong lòng, khuôn mặt hiện rõ sự cảnh giác. Liên tục đưa mắt, mà quan sát tình hình xung quanh.



- Quên nói cho ngươi biết, những nơi như thế này. Thường thường sẽ có vài con yêu ma cấp bậc cao trú ngụ. Nếu mai mắn, còn gặp được một số loài quý hiếm nữa kìa!- DG nói ra lời này, liền khiến cho Triệu Hoài càng thêm phần lo sợ.

- Khoan đã, tại sao ngươi lại không cảnh báo cho ta sớm hơn? Tới giờ phút này mới nói, có phải là hơi trễ hay không?- Triệu Hoài buông lời trách móc.

- Không phải bây giờ, ngươi vẫn còn sống đó sao? Xem ra ta nhắc nhở, cũng đâu tính là trễ lắm!- DG không chút hổ thẹn, tự tin mà đáp.

- Hay đấy, đợi lần sau ta hấp hối sắp c·hết, ngươi lúc đó cảnh báo chắc cũng không tính là muộn!- Triệu Hoài không kém, liền nói lời chế nhạo đối phương.

Đang lúc hai bên cãi nhau hăng say, lại không chú ý đến tình cảnh xung quanh. Không biết từ đâu, một con yêu thú xuất hiện. Nó từ phía sau mà bổ nhào đến Triệu Hoài, tốc độ phải nói là cực kì nhanh.

Chỉ thấy, kim thương xuất hiện, trực tiếp đâm thẳng qua cơ thể yêu thú. Một phát xuyên thân, khiến cho nó vùng vẫy trong đau đớn. Phút chốc, đ·ã c·hết dưới mũi thương của Triệu Hoài. Điều này khiến cho hắn ta, không khỏi có chút vui vẻ.

- Không ngờ tới đấy, đồ ăn lại tự mình dâng đến cửa. Cái tinh thần tự giác này, không phải ai cũng có đâu!- Triệu Hoài bây giờ đang suy nghĩ, rốt cuộc nên làm món gì mới ngon đây.

- Chỉ là yêu thú cấp 2 sơ cấp, lại chủ động t·ấn c·ông lấy ngươi. Đây không phải là tự tìm đường c·hết hay sao? Xem ra nó sống kiếp này, coi như uổng phí rồi!- DG một lời cảm thán.

- Sao lại uổng phí? Trở thành thức ăn cho ta, đây chính là vinh hạnh của nó. Chuyện này mà nói ra, tổ tiên ba đời nhà nó liền có thể ngẩng cao đầu mà đi!- Triệu Hoài kiêu ngạo mà nói.