Long Cơ Chiến Hồn

Chương 131: Thất bại lần đầu



Chương 131: Thất bại lần đầu

Hai bên giao chiến, cực kỳ ác liệt, khiến cho mảnh đất này, hoang tàn đi không ít. Mỗi lần ra chiêu, dư âm đều vang xa, sức mạnh kinh trời. Trong thoáng chốc, khó mà phân rõ thắng thua. Nhưng phần hơn, liền được Ngư Minh Côn chiếm lấy.

Mặc dù Hồ Nhã thực lực cao hơn đối thủ, lại không ngừng t·ấn c·ông. Nhưng địa hình nơi đây, mười phần bất lợi với cô ta. Thêm vào huyết mạch của kẻ địch có phần cao hơn bản thân. Trận chiến này đối với nàng ta mà nói, vẫn là có chút khó khăn.

Hồ Nhã mỗi lần ra chiêu, đều dùng hết sức mà đánh. Chân thân hiện thế, thêm phần trợ uy. Mắt thấy, t·ấn c·ông từ xa không có chút lợi thế nào. Vậy nên, cô ta ngay lập tức tiếp cận, trực diện đối đầu với kẻ địch.

Bản thể xuất chiêu, sáu đuôi theo đó đánh xuống, uy thế hơn người. Liên tiếp t·ấn c·ông, mỗi một lần ra đòn, đều như là muốn lấy mạng của đối phương. Nhưng vậy, cũng khó mà gây tổn hại đến kẻ địch.

Lớp da của Ngư Minh Côn, cứng cáp vô cùng, cho dù là v·ũ k·hí làm bằng Urimi, chưa chắc gì đã xuyên thủng. Lại thêm, bản thân nó huyết mạch cực cao, có thể xem là quân vương trong giới yêu ma. Nếu không phải là vì cấp bậc có chút thấp hơn đối thủ, thì chỉ một đòn đã đủ hạ gục cô ta.

Đó cũng chính là lí do vì sao, Ngư Minh Côn nhất định phải ăn cho bằng được Hoả Liên Hoa. Nhằm nâng cao tư chất cũng như thêm phần cải thiện huyết mạch của bản thân. Đến lúc đó, ngày mà nó hoá hình e là không còn xa.

Hồ Nhã mỗi một lần ra đòn, điều khiến cho khung cảnh xung quanh, chấn động không thôi. Ngư Minh Côn cũng không hề kém, thoát ẩn thoát hiện trong dòng dung nham nóng chảy. Phản công chớp nhoáng, một đuôi quật tới, đem cô ta đánh văng vào vách núi.

- Ha ha, hồ tộc các ngươi, huyết mạch thấp kém, thực lực cũng chỉ có thế thôi. Mai mắn mới có thể hoá hình, đừng có quá ảo tưởng vào sức mạnh của bản thân nữa!- Ngư Minh Côn được một trận cười lớn.



- Con cá thối nhà ngươi, sắp c·hết đáng nơi rồi còn ở đó mà ngạo mạn!- Hồ Nhã thương thế trên người, là không hề nhẹ.

Chỉ thấy, Hồ Nhã tập trung tất cả sức mạnh của bản thân, dồn hết vào đuôi. Những làn khí tức ban đầu, giờ đây đã ngưng động thành thực thể. Đây là muốn, một chiêu so tài phân định thắng thua với kẻ địch.

Tiếp theo đó, cô ta trực diện lao tới đối thủ, một đòn xuất ra. Sáu đuôi ngay lập tức, mạnh mẽ đánh tới, uy lực vô song, không sao coi thường. Ngư Minh Côn thấy thế, liền vội hoà mình vào lòng dung nham nóng hổi, nhằm giảm đi sức công phá mà đòn đó mang tới.

Nào ngờ, Hồ Nhã lại nhanh chóng chuyển hướng, di chuyển trực tiếp đến chỗ Hoả Liên Hoa. Mặc dù còn vài giờ nữa, hoa mới thực sự nở rộ. Đó cũng chính là lúc, công dụng của nó đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất. Nhưng bây giờ, đã không còn cách nào khác. Còn tiếp tục dây dưa kéo dài, đến lúc đó có lấy được hay không, là cả một vấn đề lớn.

Bây giờ, nàng ấy đã không còn quan tâm được nhiều như thế nữa. Cho dù là công dụng của nó có giảm đi chút ít, nhưng đối với cô ta mà nói. Đó không phải là vấn đề gì lớn, dẫu sao thì có còn hơn không.

Chớp mắt, Hồ Nhã đã đến rất gần Hoả Liên Hoa, chỉ cần đưa tay chạm lấy. Là có thể hoàn toàn hái được nó, đến lúc đó dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Thì Ngư Minh Côn, còn có thể làm gì được cô ta.

Đúng lúc ấy, kết quả mà cô ta không mong muốn nhất, lại bất ngờ xảy ra. Ngư Minh Côn từ dưới dung nham mà bật cao lên trời. Một đuôi quất mạnh, đem kẻ địch, trực tiếp đánh lùi về sau. Thành công bảo vệ lấy Hoả Liên Hoa trước mặt.



- Con hồ ly nhà ngươi, không ngờ lại gian xảo đến thế. Nhân lúc ta không chú ý, lại muốn hái trộm Hoả Liên Hoa!- Ngư Minh Côn lời nói, có phần tức giận.

Hồ Nhã hiện tại, thương thế không hề nhẹ, khó lòng mà chiến tiếp. Nơi đây, hoàn toàn không có chút lợi thế thuộc nào về cô ta. Còn tiếp tục đánh nữa, e là mất nhiều hơn được. Bây giờ kế sách, vẫn là rời đi trước thì hơn.

- Muốn đi, đâu có dễ như vậy!- Ngư Minh Côn nhìn thấu ý định của kẻ địch. Ngay lập tức ra đòn đánh chặn.

Mặc dù thương thế trên người có chút nặng nhưng Hồ Nhã muốn rời khỏi nơi đây cũng không phải là chuyện khó. Ngư Minh Côn muốn cản cô ta lại, e là không tài nào làm được. Chỉ thấy, nàng ấy xoay người mà tránh một đòn. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp bay đi.

- Mới đó mà đã chạy rồi sao? Biết đều đấy! Nếu không một lát nữa, muốn rời đi cũng không thể dễ như thế đâu!- Ngư Minh Côn lời nói vừa dứt, liền trở về bảo vệ lấy Hoả Liên Hoa.

Triệu Hoài bên này, từ đầu đến giờ vẫn âm thầm quan sát tất cả. Xem xem bản thân có chấm mút được gì hay không. Dựa theo tình hình này mà nói, đến cặn còn không có, lấy gì mà đòi húp đồ ngon.

- Chậc, xem ra lần này, không có duyên với món đồ tốt đó rồi!- Triệu Hoài thở dài một hơi, buông lời cảm thán.

- Có con cá thôi mà cũng đánh không lại. Đúng là ngoài cái đẹp ra, thì không được tích sự gì mà!- Triệu Hoài một lời bình phẩm, sau đó quay người về sau. Ý định rời khỏi nơi này, dù sao ở đây cũng không kiếm chác được gì, rời đi vẫn hơn.

Đi chưa được bao xa thì bỗng nhiên từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống. Một bóng hình có chút quen thuộc, dáng vẻ này hình như Triệu Hoài đã thấy ở đâu rồi. Đây không phải là người mà hắn ta đang nói xấu hay sao. Lần này, cụ đi chân lạnh toát.



Ngay lập tức, Triệu Hoài quay người về sau, dùng tốc độ nhanh nhất, ra sức bỏ chạy. Vẫn là cái cảm giác trước đây, khi đối đầu với mẹ nuôi. Hắn ta thoạt nhiên, cả người đang lơ lửng trên không. Cho dù có cố gắng vùng vẫy bao nhiêu, cũng không sao thoát khỏi tình cảnh này.

- Ồ, là con người sao? Thì ra con chuột nhắt mà ta cảm nhận được. Đó lại là ngươi!- Hồ Nhã ánh mắt nhìn về đối phương, trong đó thấy rõ sự khinh thường.

- Xin chào, chúng ta cũng không thân nhau cho lắm thì phải? Đây là lần đầu gặp gỡ, sao lại giữ chặt người ta thế này?- Triệu Hoài cố gắng mỉm cười, nụ cười ấy có phần giả tạo làm sao. Lại làm ra dáng vẻ hết sức thân thiện, để lấy lòng cô ta. Mong sao bản thân có thể thoát được kiếp này.

Hồ Nhã sau khi bị Ngư Minh Côn đánh bại, tất nhiên là sẽ có chút không vui trong lòng. Vừa hay lại gặp phải Triệu Hoài ở đây. Vậy thì cục tức này cần gì phải giữ lấy trong người, cứ trút giận lên mình hắn ta là được.

- Nói nhiều như thế làm gì, c·hết đi!- Lời nói đó, mười phần lạnh lùng.

Chỉ thấy, cơ thể Triệu Hoài không ngừng bị nghiền ép. Có thể mơ hồ cảm nhận, một sức mạnh vô cùng lớn, đang bao bọc lấy toàn thân hắn ta. Mang đến cái cảm giác, vừa áp bức vừa ngột ngạt, khó mà thở nổi.

- Xong rồi, xong rồi... Đã bảo ngươi ngay từ ban đầu, là chạy đi thì không nghe. Giờ thì hay rồi, bị Yêu Linh bắt được, c·ái c·hết là điều khó mà tránh khỏi!- DG lúc này, đã có phần hoảng loạn.

- Muốn g·iết ta, đâu có dễ như thế!- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp.

Giờ phút này, muốn sống chỉ có thể tung ra hết những gì bản thân đang có. Mai sau, mới nhặt về cái mạng của mình. Tự tin thì có thừa, bây giờ chỉ cần chứng minh là được. Đã đến lúc, Triệu Hoài phô diễn kĩ năng quỷ khóc thần sầu, mà trước đây hắn ta không ngừng luyện tập.