Long Cơ Chiến Hồn

Chương 132: Nô bộc



Chương 132: Nô bộc

- Chị gái xinh đẹp ơi, làm ơn tha cho em một mạng. Em tuổi còn trẻ, lại là bé ngoan. Trên thì có mẹ già, dưới thì một bầy em thơ. Nếu như kẻ hèn này c·hết đi, lấy ai chăm lo bọn họ... Hự hự hụ...- Triệu Hoài cố gắng hết sức, làm ra dáng vẻ đáng thương. Cầu mong sự thương xót đến từ đối phương.

Nhưng cô ta, không chút mềm lòng, ngược lại ra tay còn có phần nặng hơn. Cái cảm giác nghẹt thở đó, như muốn g·iết c·hết con người ta vậy. Triệu Hoài đau đớn vùng vẫy, tình cảnh ấy, vẫn là có chút thê lương.

Nhận thấy, cầu xin là điều vô ích. Nếu còn không làm gì khác, e là phải m·ất m·ạng tại đây. Triệu Hoài điên cuồng suy nghĩ, tìm về cho bản thân một con đường sống. Cuối cùng, giữa sự sống và c·ái c·hết, hắn ta đã nghĩ ra phương pháp tốt nhất. Đủ để, bảo toàn mạng sống cho chính mình.

- Giết ta rồi, cô không sao lấy được Hoả Liên Hoa!- Triệu Hoài hét lớn, trước khi bị nghiền nát.

Nghe được lời này, Hồ Nhã bỗng nhiên khựng lại một nhịp. Ánh mắt nhìn về đối phương, đã có sự thay đổi thấy rõ. Thay vì khinh thường như trước, giờ đây đã là nghi hoặc không thôi. Hắn ta đã thành công trong việc khơi gợi sự hứng thú của cô ta, từ đó mà nhặt về một mạng.

- Ngươi... Nói gì?- Chỉ thấy, cô ta khẽ động môi, tâm tư có phần kín đáo.

- Hoả Liên Hoa, ta có cách lấy được nó!- Triệu Hoài một lần nữa, khẳng định lời nói của bản thân. Khuôn mặt ấy, tràn ngập sự tự tin, không chút nào là giả dối.

- Lời này là thật?- Hồ Nhã lúc này, nửa tin nửa ngờ. Trong lòng, đã có chút giao động.



- Là thật, thật 100%. Ta thật sự có cách, lấy được Hoả Liên Hoa cho cô!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, kiên định không thôi.

Mắt thấy, đối phương khí thế hào hùng, lời nói dõng dạc. Hồ Nhã cũng không làm khó hắn ta nữa, thu lại khống chế. Khiến cho Triệu Hoài, từ trên cao té xuống, không khỏi choáng váng.

Đối với Hồ Nhã mà nói, Hoả Liên Hoa thật sự rất quan trọng. Nếu không phải là vì Ngư Minh Côn ngăn chặn, nàng đã hái nó đi từ lâu. Điều mà cô ta quan tâm nhất hiện tại, là làm sao lấy được món bảo vật đó về tay.

'Nay con người trước mặt lại khẳng định chắc nịch, bản thân có cách c·ướp được Hoả Liên Hoa từ tay con cá c·hết tiệt kia. Dù sao cũng không mất gì, nếu mai mắn còn lấy được bảo vật đó. Đây không phải là chuyện tốt đáng làm hay sao? Tha cho hắn ta một mạng, thì có đáng là gì!'

- DG, ngươi tính toán thử xem. Chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm cơ hội, kích sát được cô ta?- Triệu Hoài mỉm cười xảo trá, ánh mắt lộ rõ vẻ gian tà.

- Thông qua vô hạn tính toán, chúng ta có đến 90% tỉ lệ...- DG lời chưa kịp nói hết, Triệu Hoài đã nhanh như chớp, ngay lập tức xong lên. Xuất ra Long kĩ: Cốt long trảo, một đòn mạnh mẽ đánh tới-... C·hết dưới tay đối phương!

Nghe được lời này, Triệu Hoài giật mình, không khỏi hoang mang. Thế là hắn ta trượt một đường dài, trực tiếp quỳ đến dưới chân của Hồ Nhã. Tình cảnh này, đúng là có chút mất mặt. Chỉ thấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh đó khó mà diễn tả thành lời.

- Ngươi muốn hại c·hết ta à? Lời quan trọng như thế, vậy mà lại chơi ngắt khúc. Khiến cho ta hiểu lầm. Lần này, thật sự là xong đời rồi!- Triệu Hoài lớn tiếng trách móc, khuôn mặt liền nở ra nụ cười có chút gượng gạo.



- Ta còn chưa kịp nói hết lời, ngươi đã ào ào xông tới. Ai mà cản cho kịp? Muốn c·hết, thì cũng đừng kéo ta c·hết chung với ngươi chứ?- DG buông lời phàn nàn.

Hiện tại tình hình rất chi là tình hình, Triệu Hoài mới tìm được đường sống trong chỗ c·hết. Bây giờ thì hay rồi, thấy mọi chuyện dễ quá, nên hắn tự tạo độ khó cho mình chơi. Cái này, đúng là trời tạo nghiệt thì còn đường sống, người tạo nghiệt thì chỉ có đường c·hết.

Bầu không khí hiện giờ, đúng là có chút ám muội. Chỉ thấy, Triệu Hoài khum người xuống, đưa tay lao lấy vết bẩn dưới chân của Hồ Nhã. Nhìn về tình cảnh này, hai mắt cô ta tròn xoe, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Sao lại để chân lấm lem bùn đất thế này? Có biết làm như thế, người ta xót lắm không hả?- Triệu Hoài thấy tình hình không ổn, ngay lập tức chuyển đổi chủ đề. Mong sao cứu được, cái bầu không khí c·hết tiệt này.

- Ta nhớ không lầm, con người các ngươi. Có một hành động được coi là khuất phục người khác, đó hình như là liếm chân thì phải? Ngươi làm thử ta xem!- Hồ Nhã cũng không ngốc, liền thử mức độ trung thành của đối phương. Dù sao con người, kẻ nào cũng mưu mô hiểm trá, khó mà giữ lại bên mình.

- Đùa à? Bảo ta liếm lấy chân cô, đây là đang nói giỡn phải không?- Triệu Hoài thoạt nhiên, cả người đều khựng lại.

- Ngươi cảm thấy, có vấn đề gì sao?- Hồ Nhã nhìn về hắn ta, vẻ mặt có phần không hài lòng.

- Chỉ là ta cảm thấy, bản thân địa vị thấp hèn. Làm sao xứng đáng, chạm vào cơ thể ngọc ngà của ngài?- Triệu Hoài cố gắng mỉm cười làm sao cho đê tiện nhất có thể. Mai sao còn thoát được một kiếp.



- Cũng đúng! Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật sự là hèn mọn. Nhưng tộc ta có quy định riêng. Mỗi khi nhận nô bộc, phải để cho nó thể hiện mức độ trung thành với chủ nhân. Thông thường sẽ là phải chịu cực hình. Kẻ nào vượt qua được, mới có tư cách trở thành nô bộc cho tộc ta. Nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, nếu như ngươi phải trải qua khổ ải đó. Không biết là có còn sống hay không? Hiện tại, ta đặc biệt thu nhận ngươi làm nô bộc tạm thời cho ta. Vì ta mà ra sức, c·hết không chối từ!- Hồ Nhã sắc mặt lạnh lùng, một lời giải thích.

- Khoan đã, nô bộc với chả nô lệ? Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?- Triệu Hoài lúc này, hoang mang cực độ.

- Vậy... Ngươi lựa chọn c·ái c·hết?- Hồ Nhã ánh mắt lạnh như băng, thoáng chốc đã dọa cho đối phương sợ hãi.

- C·hết gì chứ? Không phải chỉ liếm chân thôi sao? Chuyện đó là sở trường của ta đấy. Ăn luôn cả cô còn được, dăm ba cái liếm chân này thì nhằm nhò gì!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp.

Lời nói vừa dứt, một uy áp khổng lồ đã ghì chặt lên người hắn ta. Nó mang đến cái cảm giác nghiền ép, không sao cử động cho được. Nếu không phải là trước đây, đã từng trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc đến từ vị trí của mẹ nuôi. E là Triệu Hoài bây giờ, đã trở thành thịt vụn.

- Ngươi tốt nhất, vẫn nên là giữ lấy mồm miệng. Nếu không phải vì ta cần lấy Hoả Liên Hoa, thì ngươi cũng không sống tới giờ này đâu!- Trong lời nói của cô ta, đều ẩn chứa hàm ý bản thân tùy thời có thể g·iết c·hết hắn. Nhưng lời này, lại tự mình để lộ ra điểm yếu.

- Sống mà phải chịu sự bất công như thế này, không còn một chút tự do nào cả. Chi bằng... Cô g·iết ta đi, bất quá ai cũng đừng hòng có được thứ mà mình muốn!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp. Hắn ta dựa vào sơ hở của cô ta, để đặt ra đều kiện.

Thấy đối phương không nói lời nào, Triệu Hoài trong lòng không khỏi vui mừng. Coi như bản thân đã đặt cược đúng, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, tự do đã không còn cách xa. Nhưng đời mà, nó sẽ không vận hành theo cách mà mình muốn.

- Được thôi! Nếu như ngươi đã muốn c·hết, thì ta cũng không cần cưỡng cầu làm gì. Đành miễn cưỡng, thỏa mãn yêu cầu của ngươi vậy!- Hồ Nhã ngay lập tức, giơ tay lên cao. Ý định đánh xuống một chưởng, kết liễu hắn ta.

Chỉ thấy, nhanh như gió thổi Triệu Hoài đã không ngừng liếm lấy liếm để chân của Hồ Nhã. Vẻ mặt đó, thoả mãn vô cùng. Ý chí kiên cường ban nãy, đều đã tan theo gió mây. Chỉ còn để lại đây, kẻ hèn hoàn toàn khuất phục.

Chỉ thấy, hắn ta được đà lấn tới, liền nhân cơ hội này. Bất chấp mà tiến lên, chớp mắt đã tới phần đầu gối. Cách cánh cửa thiên đường kia, đã không còn bao xa. Được ăn cả, ngã ăn...