Đối diện với tình thế vô cùng bất lợi hiện tại, Triệu Hoài vậy mà lại không hề hoảng loạn dù là một chút. Bởi vì hắn ta biết rõ, chỉ cần lần này bản thân phạm phải sai lầm không đáng có, thì sau này khó mà trở mình cho được. Tương lai ở Học viện Long Cơ, cũng đừng hòng nhắc tới nữa.
Trong Học viện Long Cơ, khi mà mỗi một học viên vi phạm. Đều cần phải trải qua sự xét xử của phòng Kỉ Luật, từ đó mà đưa ra h·ình p·hạt thích đáng cho mỗi người. Nơi đây, từng được xem là ác mộng của bao nhiêu thế hệ học viên mà học viện từng đào tạo ra. Hình phạt mà nó đưa ra, là ám ảnh của không biết bao nhiêu người.
Nhưng sự đáng sợ đó, một phần là do thầy Nghiêm tạo ra. Người toàn quyền quyết định trong việc xử phạt học viên. Hình phạt mà ông ta đưa ra như thế nào là xử phạt như thế ấy, không một người nào có quyền ý kiến xen vào. Khiến cho ai ai cũng sợ hãi, chỉ cần nghe đến cái tên thôi là cả người đã bất giác mà run lên.
- Hiểu lầm? Hiểu lầm thế nào? Nhân chứng vật chứng có đủ, tang chứng rành rành ra đó. Em còn muốn chối cãi, lại nói đây là hiểu lầm. Đừng nói thầy không cho em cơ hội, giải thích đi! Giải thích tất cả mọi chuyện, để xem cái hiểu lầm mà nói, rốt cuộc là như thế nào?- Thầy Nghiêm ánh mắt mười phần sắc bén, khuôn mặt quả quyết mà nhìn về người thiếu niên trước mặt.
- Nếu như em nói, thứ đồ đó từ trên trời rơi xuống, không mai lại trúng trên người em đúng lúc đi ngang qua. Liệu thầy, có tin hay không?- Triệu Hoài cười khổ mà đáp, nụ cười đó có chút bất lực bên trong.
Bởi vì hơn ai hết, hắn ta hiểu rõ chuyện này nếu như do người khác nói ra, thì còn có thể tin được phần nào. Mà chính bản thân Triệu Hoài kể ra, thì trong mắt mọi người, không khác gì một lời ngụy biện cả.
- Rơi trúng người ngươi? Lời này nói nghe hay ấy nhỉ. Sao biết bao nhiêu người không rơi lại rơi trúng vào ngươi? Đúng là nói dối không biết gượng mồm mà. Cười c·hết ta đi được!- Quần chúng cười lớn, khinh bỉ không thôi.
- Triệu Hoài, cái đức tính của ngươi, ở Học viện Long Cơ này không ai là không biết tới. Loại chuyên xấu xa đê hèn đó, không phải ngươi thì còn ai vào đây cho được!- Một người lớn tiếng, nói lời chế nhạo.
- Ngươi nói cái gì?- Triệu Hoài ánh mắt liếc tới, như lưỡi dao xẹt qua. Mang đến cảm giác, đôi phần ớn lạnh. Khiến cho bọn họ bỗng chốc sợ hãi, khó mà nói tiếp thành lời. Tiếng cười đùa ban nãy, giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Mà thay vào đó, là không khí lạnh lẽo bao trùm lấy tất cả.
( Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, sao ta cảm giác tên đó hình như mạnh hơn thì phải. Cái tên Triệu Hoài này, rốt cuộc là làm bằng cách nào thế?) Văn Thành nhìn về đối phương, không khỏi ngạc nhiên.
- E hèm, tất cả yên lặng! Triệu Hoài, lời mà em nói trước đó, có gì lấy làm bằng chứng hay không?- Thầy Nghiêm lên tiếng, hoà hoãn đi tình hình không ít.
- Không!... Chỉ là sau khi em nhặt được món đồ này, đám người bọn họ lại ngay lập tức xuất hiện. Liền nhận định em là h·ung t·hủ, kẻ chuyên trộm đồ lót mà thôi!- Triệu Hoài khuôn mặt thờ ơ, lạnh lùng mà đáp. Hắn ta bây giờ thật sự là rất gấp, hơi đâu mà dây dưa thời gian ở đây.
- Chuyện này... Thật sự là có chút khó nói. Tất cả bằng chứng đều hướng thẳng vào em, Triệu Hoài. Còn em thì lại không có chứng cứ nào xác thực bản thân vô tội!- Thầy Nghiêm âm trầm mà nói, rơi vào suy tư hồi lâu.
- Em thật sự là bị oan đấy, thầy phải tin em chứ? Chuyện đâu còn có đó, em đâu tệ nạn đến mức phải đi ă·n t·rộm mấy thứ này làm gì?- Triệu Hoài cố gắng giải thích trong vô vọng. Những lời nói đó, tất cả đều hoá vào hư không.
- Chuyện này không ngươi thì ai, cái tên biến thái chiết tiệt nhà ngươi còn muốn chối cãi. Dựa vào mấy lời nói không bằng không chừng đó mà muốn thoát tội. E là không dễ như vậy đâu!- Quần chúng mạnh mẽ lên tiếng phản bác, bọn họ sớm đã nhận định Triệu Hoài chính là h·ung t·hủ. Bởi vì ngay từ ban đầu, ấn tượng mà hắn ta tạo với người khác, là kẻ ác không thể nào ác hơn được nữa. Nên mới có cớ sự như ngày hôm nay.
- E hèm, các em trật tự một chút đi! Chuyện này, thầy đã có phán xử thích đáng!- Giọng của Thầy Nghiêm vang lên, uy quyền không thôi. Khiến cho đám người bọn họ, không một ai dám nói thêm lời nào nữa. Đến khi bầu không khí yên lặng hoàn toàn, lúc này thầy mới tiếp tục cất tiếng.
- Sau một hồi suy xét kĩ lưỡng, thầy đã có quyết định của riêng mình. Triệu Hoài, hay là em nhận tội đi! Vì đây là lần đầu phạm tội lại cộng thêm trước đó em công rất lớn trong việc chiến thắng của trường trong lần giao đấu với Học viện Phi Phụng trước đây. Vậy nên, em chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ tất cả các nhà vệ sinh nam trong vòng ba tháng là được. Đó đã là h·ình p·hạt nhẹ nhất, mà thầy có thể đưa ra cho em!- Thầy Nghiêm nhẹ mỉm cười, nhìn về Triệu Hoài, ánh mắt ấy đúng là có chút ý vị trong đó.
( Chưa gì hết, đã muốn định tội ta. Đã vậy, còn là dọn dẹp vệ sinh ba tháng nữa. Cái h·ình p·hạt đó mà nhẹ quái gì, muốn lấy mạng ta thì có. Nhà vệ sinh nữ thì ta còn nghĩ lại, chứ nhà vệ sinh nam thì chịu luôn. Chuyện này, sao cứ cảm thấy không ổn chỗ nào thế nhở?) Triệu Hoài lúc này, đã bắt đầu dấy lên sự hoài nghi của bản thân.
Đối nghịch với bầu không khí vui vẻ của đám người bọn họ, ai ai cũng cười cười nói nói, khuôn mặt hả hê không ít. Triệu Hoài thì ngược lại, bày ra một dáng vẻ bất cần đời. Đến khi nhìn được bảng tên của thầy Nghiêm, hắn ta mới có thể hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
- Thầy... Họ Trần à?- Triệu Hoài cất tiếng thăm dò, vẻ mặt vậy mà lại lộ ra một chút khinh bỉ mà nhìn về đối phương.
- Chuyện đó, có quan trọng hay không? Em thật sự muốn biết sao?- Thầy Nghiêm nhẹ đáp lời, hai bên nhìn nhau cực gắt.
- Chậc, thì ra là vậy! Thảo nào... Xem ra cái gọi là nơi thực thi công lý, cũng chỉ đến thế là cùng!- Triệu Hoài nở ra nụ cười có phần khinh miệt, pha vào đó là một chút bất lực của bản thân.
Vốn dĩ ban đầu Triệu Hoài còn không hiểu vì sao, Văn Thành lại ra sức khuyên can hắn đến như thế. Thì ra là vì một màn này, mà bỏ ra không ít công sức. Đúng là uổng công một chuyến, tốn công phí sức với đám người bọn họ mà.
Ban đầu nếu như Triệu Hoài không nhận, người khác cũng chỉ có thể là tự mình ngộ nhận hắn ta là h·ung t·hủ của vụ việc lần này. Bây giờ thì khác rồi, một khi đã định tội. Nó đã không còn là ngộ nhận nữa, mà thật sự biến hắn ta trở thành h·ung t·hủ của vụ việc lần này. Hai chuyện này xét về nghĩa có chút giống nhau, nhưng thật ra là khác nhau hoàn toàn.
Đến khi Triệu Hoài nhận ra mọi chuyện, e là đã có chút muộn. Muốn cứu vãng tình hình bây giờ, thật sự là khó như lên trời. Hắn ta hiện tại không bằng không chứng, bất lợi đủ đường. Khuôn mặt cũng vì thế, mà rơi vào suy tư.
( Chậc, cái học viện gì mà toàn là người nhà của nhau thế. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Đánh không lại thì đi mách phụ huynh à? Xem ra, mọi chuyện lần này rắc rối hơn ta tưởng!) Triệu Hoài bây giờ ngoài việc mắng thầm người khác, cũng chẳng biết làm gì hơn.