Triệu Hoài bây giờ đang đối diện với tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó mà đi tiếp cho được, lùi lại thì càng không xong. Người khác ăn ốc liền bắt hắn ta đổ vỏ, tình cảnh này đúng là có chút quen thuộc.
- Triệu Hoài, rốt cuộc em có nhận tội hay không?- Thầy Nghiêm lên tiếng, kèm theo đó là uy áp cực lớn. Đè nặng lên vai đối phương, khiến cho hắn ta thiếu chút nữa là đã quỳ xuống.
( Nhận, nhận cái bíp ấy! Các người rõ ràng là bắt chẹt ta, có cái bíp mà ta nhận. Nói không chừng đây là cái bẫy, do mấy người các ngươi giăng ra để hãm hại người tốt như ta mà!) Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi mà chửi thầm, khuôn mặt ấy đầy vẻ bất cam.
- Sao, không cam tâm à? Có tin ta chơi c·hết ngươi hay không?- Văn Thành đứng một bên, thêm dầu vào lửa. Lần này, là muốn đem Triệu Hoài dồn vào chỗ c·hết.
- Ba ngày, thời gian ba ngày! Em sẽ chứng minh bản thân mình trong sạch, còn không c*t cả cái học viện này, mình en ăn hết!- Triệu Hoài nhìn về tình hình có chút bất ổn, nếu hắn ta không làm gì hơn. Thì e là khó mà rời khỏi đây, nói chi tới bảo toàn danh dự.
Nghe được lời quả quyết của người thiếu niên trước mắt, lại cáp thêm kèo ăn c*t. Đúng là khiến cho người ta, mở mang tầm mắt. Mọi người ở đó, không khỏi sửng sốt. Ai ai cũng bất ngờ trước sự chịu chơi của đối phương. Uy áp cùng vì lẽ đó mà giảm đi phần nào. Không ngờ, gặp phải thằng liều ở đây.
- Lời này là thật?- Văn Thành cất tiếng, nửa nghi nửa ngờ. Dù sao đối phương cũng có tiếng là gian manh, không đề phòng là không được.
- Thật! Ta mà không ăn, thì ngươi ăn hết. Thế nào, có ổn không?- Triệu Hoài cười đểu mà nhìn về bọn họ. Khuôn mặt đó, đúng là có chút gợi đòn.
- Tên khốn này, ngươi dám chơi ta!- Văn Thành lộ ra một chút vẻ tức giận. Thù mới hận cũ, cứ thế mà chồng chất thêm nhiều.
- Chơi ngươi đó, thì sao nào? Ngươi còn có thể làm gì được ta, thì làm hết đi. Ta còn cái quái gì nữa đâu mà sợ!- Triệu Hoài của bây giờ, đã bí quá hoá liều, không sợ gì cả. Bất quá thì ôm nhau c·hết chung là cùng.
- E hèm, yên lặng một chút đi. Nơi đây là phòng Kỉ Luật, không phải cái chợ. Mà để các em tùy ý cải nhau như thế này!- Thầy Nghiêm lên tiếng, mới có thể áp chế được bọn họ. Còn không, hai người đó đánh nhau luôn ở đây cũng không chừng.
- Triệu Hoài, lời em nói là thật? Chuyện này, không nên đùa như thế đâu? Suy nghĩ trước vẫn là hơn!- Thầy Nghiêm đưa mắt nhìn về đối phương, trong đó còn có sự tán thưởng không ít.
( Suy nghĩ cho kĩ? Ta còn có sự lựa chọn nào khác sao? Không làm như thế, các người chịu cho ta thời gian để điều tra mọi việc à? Cái gọi là kỉ luật nghiêm minh, cũng chỉ có thế!) Triệu Hoài lúc này, đã đường cùng bí lối. Không làm liều một phen, thì khó mà tìm được đường sống.
- Ba ngày! Nếu như ba ngày sau, em không bắt được tên biến thái đó. Thì lời mà em nói ban nãy, nhất định sẽ thực hiện!- Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài đã xoay người rời đi. Khí thế của hắn ta, hùng hồn không thôi. Sự kiên định đó, không phải ai cũng có được.
- Thầy, chúng ta cứ để hắn rời đi như thế sao?- Văn Thành nhỏ giọng mà nói, b·iểu t·ình có chút âu lo.
- Lời hứa mà thằng nhóc đó nói so với việc dọn dẹp nhà vệ sinh ba tháng. Con cũng phải biết rõ, cái nào thê thảm hơn cái nào? Thứ mà chúng ta cần, chính là khiến cho Triệu Hoài thân bại danh liệt. Nếu như nó không hoàn thành lời hứa, chẳng phải là việc tốt hay sao?- Thầy Nghiêm nhẹ cười, nụ cười đó có phần ý vị thâm sâu khó dò.
- Còn nếu như hắn ta làm được thì sao? Văn Thành nhíu mày, lo lắng lộ rõ. Chuyện này không phải là không có cơ sở, dù sao chuyện mà Triệu Hoài có thể làm ra được, vốn dĩ cũng không ít.
- Thì khen thưởng cho có là được. Dù sao chúng ta cũng chẳng mất gì, ngại gì mà không thử? Con là một trong những người kế thừa của nhà họ Trần, sau này làm việc phải biết dùng cái đầu của mình. Đánh đánh g·iết g·iết không phải là việc mà con nên làm!- Thầy Nghiêm nhìn về Văn Thành, nói lời giáo huấn. Trong lời nói đó, uy quyền không ít.
- Vâng! Lời mà người dạy, con xin nghe theo!- Văn Thành nghe được lời này, như thông suốt được tất cả. Nhẹ cười mà gật đầu, b·iểu t·ình có phần vui vẻ.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, sau khi thoát khỏi đám người bọn họ. Hắn ta liền dùng tốc độ nhanh nhất mà di chuyển, mong sao đến kịp. Buổi đầu hò hẹn, ngàn lần không ngờ tới bản thân sẽ gặp phiền phức lớn như thế. Lần này e là có chút khó xử rồi đây.
- C·hết tiệt thật sự! Cái đám người đó cứ dây dưa không buông, làm tốn không biết bao nhiêu thời gian của ta. Sao mà dạo này, vận khí cứ càng ngày càng kém thế nhở?- Triệu Hoài thở dài một hơi, buông lời cảm thán, có phần ngao ngán.
- Ngươi tốt nhất vẫn nên xem lại cách ăn ở của bản thân mình đi. Kẻ làm chuyện ác, gặp phải báo ứng cũng không phải là việc gì hiếm lạ. Hành thiện tích đức, biết đâu gặp được mai mắn thì sao?- DG nói lời khuyên nhủ.
- Hành thiện tích đức, đó không phải là tác phong của ta. Giữa thiện và ác, đâu là ranh giới? Giữa tốt và xấu, lấy gì nhận định? Mọi việc, tùy tâm mà làm là được!- Triệu Hoài nhẹ cười, trong đó có phần khinh miệt thế sự. Bóng hình của hắn ta theo đó, dần biến mất vào màn đêm ưu tối.
Những hạt mưa nhỏ, đã bắt đầu rơi xuống. Ôi cái khung cảnh này, không khỏi khiến cho con người ta thêm phần lạnh lẽo. Cái cảm giác buồn lòng đã không tự chủ mà len lõi khắp nơi, bao trùm bầu không khí nơi đây một màu ưu tối.
Giữa trời đêm đó, một người con gái đang đứng chờ dưới mưa. Trên khuôn mặt nàng, dần xuất hiện lấy cái cảm giác thất vọng. Đôi mắt đượm buồn man mác, nhưng ẩn trong nó là một niềm tin mãnh liệt. Đôi môi khẽ động vì sự lạnh giá mà cảnh vật mang tới, cả người đã bất giác mà run nhẹ lên.
Vì cái gọi là lời hứa, vì cái gọi là niềm tin. Liên Hoa mặc kệ mưa giông, vẫn đứng nơi đây đợi chờ. Chờ một người con trai, chờ một lời hứa chưa thành. Thế gian, có mấy người được như nàng. Đây là ngu ngốc hay là dại khờ, nào đâu nói rõ.
- Triệu Hoài, sao lâu đến như vậy, vẫn còn chưa chịu xuất hiện nữa? Không lẽ, đã gặp bất trắc ở đâu đó rồi?- Liên Hoa lúc này, trên mặt đã lộ ra một tia lo lắng.
- Hú oà!- Triệu Hoài bất thình lình xuất hiện ngay phía sau cô ta. Trong tay hắn ta còn cầm theo một bó hoa hồng đỏ thắm, trên khuôn mặt đó lại cố làm ra nét vui vẻ. Nhưng điều này ngược lại, đúng là có chút dọa người. Dù sao cũng là ban đêm, chơi kiểu này không sợ mới là lạ.
Vì quá bất ngờ, Liên Hoa bước chân có phần loạng choạng về sau. Xém tí thì ngã, cũng mai là Triệu Hoài nhanh nhẹn phản ứng, ôm trọn nàng ta vào lòng. Khung cảnh giờ đây, không khỏi ám muội.
- Đợi lâu lắm rồi phải không? Xin lỗi, lần này mình gặp phải một sự cố nhỏ. Nên mới bắt cậu chờ lâu đến vậy!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, thì thầm vào tai đối phương. Hắn ta đây là muốn nhân cơ hội này, dỗ dành nàng ta một chút.
- Không sao! Mình đợi cũng không lâu lắm, bạn học không cần phải ái náy!- Liên Hoa nhẹ giọng mà đáp, không chút oán than.
- Còn nói là không sao? Người đã lạnh như thế này, không sao mới là lạ. Hay là chúng ta... ôm nhau sưởi ấm đi!- Triệu Hoài mỉm cười, tràn đầy nét gian manh.