Lời nói vừa dứt, không cho đối phương kịp thời phản ứng. Triệu Hoài đã ra tay trước, nhẹ nhàng mà ôm trọn người con gái ấy vào lòng. Vẻ mặt kia, đúng là mười phần mãn nguyện. Những áp lực mà mấy ngày nay hắn ta phải chịu, cũng theo đó mà biến mất.
Giữa khung cảnh mưa rơi, có đôi trai gái thâm tình với nhau. Cảnh vì người mà nên thơ biết bao, ai ai nhìn vào cũng chỉ ao ước đến thế. Hơi ấm họ trao nhau, xua tan cái lạnh nơi đây. Thời khắc này, khó mà cảnh nào vượt qua cho được.
- Bạn học à, bạn làm gì thế?- Liên Hoa ngơ ngác mà hỏi. Dáng vẻ đó, đúng là mười phần thẹn thùng.
- Làm gì? Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, mình còn có thể làm gì được nữa? Không phải là mình, sợ cậu bị cảm lạnh hay sao? Tốt thế còn đòi gì nữa!- Triệu Hoài cùng với lời nói, đều là ngọt ngào đến sâu cả răng. Từng cử chỉ của hắn ta đều thể hiện hết tất cả sự nhẹ nhàng cùng với chu đáo của bản thân.
- Nhưng... Để người khác thấy được, thì không hay cho lắm đâu!- Liên Hoa ý định từ chối, nhẹ đẩy đối phương ra.
- Khờ quá, ban đêm ban hôm thế này. Ai đâu mà đi lại ngoài đường. Không sao đâu, cứ để mình ôm một lát, không c·hết đâu mà sợ!( C·hết hay không thì ta không biết, nhưng chuyện thì chắc chắn sẽ có xảy ra. Khà khà!)- Triệu Hoài lời ngon tiết ngọt, rót mật vào tai đối phương.
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì nữa, ngoan đi anh thương!- Liên Hoa lời chưa kịp nói hết, đã bị Triệu Hoài đánh chặn. Điều này khiến cho hắn ta thành công chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Giữa lúc khung cảnh ám muội đến cực điểm, hai người bốn mắt nhìn nhau. Yêu thương đong đầy, cảm xúc được gia tăng mến mức độ thăng hoa. Cái gọi là tình cảm, đã bắt đầu chớm nở. Chỉ thấy hai người bọn họ, đều nhắm mắt lại để trao nụ hôn nồng cháy. Thì từ đâu bất ngờ xuất hiện, phá tan đi tất cả mọi thứ.
- Thì ra là trốn ở đây, mèo mả gà đồng với lớp trưởng!- Thanh Đạt bất thình lình hiện thân, nhìn trân trân vào hai người bọn họ, không chút chớp mắt. Bản thân hắn ta, vậy mà còn nở ra nụ cười đê tiện. Những gì Triệu Hoài xây dựng trước đây, cứ thế mà bị phá hủy không thương tiếc.
Một màn này xuất hiện của Thanh Đạt, đúng là dọa người ta không ít. Liên Hoa theo bản năng, la lớn một tiếng. Sau đó thì đẩy mạnh Triệu Hoài, khiến cho hắn ta té ngã xổng xoài xuống đất. Nàng ta cứ thế xấu hổ mà quay đầu bỏ chạy.
- Đáng đời nhà ngươi, thứ đồ mê gái bỏ bạn!- Thanh Đạt đứng một bên, miệng cười không ngớt. Dù sao cũng phá đi chuyện tốt của đối phương, không vui mới là lạ.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, đêm hôm khuya khoắt thế này. Không ở trong phòng ngủ đi, lại ra ngoài phá ta làm gì không biết nữa. Ngươi đợi đấy, có cơ hội ta nhất định sẽ chơi c·hết ngươi!- Triệu Hoài nói lời tức giận, sau đó thì tức tốc đuổi theo Liên Hoa. Miệng còn không ngừng gọi lớn tên đối phương.
- Xì, nhìn bộ dáng của ngươi kìa,thê thảm quá đi mà! Hmm, hôm nay đến đây là đủ rồi, về thôi!- Thanh Đạt vừa lòng hả dạ, từng bước thoả mãn mà rời đi.
Chỉ tội nghiệp Triệu Hoài, vất vả đuổi theo Liên Hoa. Đúng là một khi vận xui kéo đến, thì khó mà địch nổi. Hắn ta của bây giờ, đã sâu sắc hiểu được cái gọi là vận hạn quấn thân. Bản thân đã chịu không ít là khổ, không biết bao giờ mới khá lên được đây.
- Mẹ nó, chưa làm ăn được cái quái gì cả. Đã bị tên khốn đó phá đám, thứ trời đánh thánh đâm đó. Đợi ta giải quyết xong chuyện này, hắn nhất định sẽ không xong với ta đâu!- Triệu Hoài nghiến răng mà mắng thầm, lại ra sức đuổi theo Liên Hoa.
Phải mất một lúc lâu, cùng với tốn rất nhiều công sức. Triệu Hoài mới có thể, bắt kịp được đối phương. Dù sao người ta cũng là hổ thẹn, không chạy nhanh mới là lạ. Lần này, xem ra là tốn công phí sức thật mà.
Mắt thấy, Triệu Hoài nắm chặt tay Liên Hoa. Nhẹ nhàng kéo lại, như nước chảy mây trôi. Khiến cho đối phương một lần nữa, nằm trọn trong vòng tay của chính mình. Có điều lần này thì khác, việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tưởng rằng Liên Hoa sẽ ngoan ngoãn như lúc ban nãy, nép mình vào vòng tay của bản thân. Nhưng không, nàng ta lại đá mạnh vào ngã ba của Triệu Hoài, khiến cho thú tính của hắn ta cũng vì thế mà dập tắt trong phút chốc.
Chỉ thấy, khuôn mặt của Triệu Hoài lộ rõ nét đau đớn, hai hàng nước mắt bất giác mà chảy ra. Cả người không tự chủ mà run lên bần bật, nó không phải là vì cái lạnh, mà là do nổi đau không thành lời gây nên. Hắn ta cũng theo đó, đổ gục xuống nền đất, thống khổ mà kêu lên từng tiếng.
- Trời ơi là trời, muốn g·iết người hay gì mà ra tay tàn độc thế?- Triệu Hoài nhỏ tiếng mắng thầm, khuôn mặt cũng vì lẽ đó mà méo mó đi không ít.
- Bạn học, bạn không sao chứ?- Nhìn về tình hình này, Liên Hoa ngay lập tức hoảng loạn. Nàng là theo phản xạ mà đụng trúng, không ngờ lại gây thiệt lớn đến mức như vậy. Lo lắng cũng là điều tất nhiên, hỏi thăm cũng là điều nên làm.
Liên Hoa nhanh chóng tiếp cận, sự quan tâm của cô ta đối với Triệu Hoài mà nói là vô cùng đặc biệt. Nhân cơ hội đối phương lơ là, hắn ta lại tiếp tục giở trò lưu manh.
Chỉ thấy, Triệu Hoài đảo thủ thành công, chớp mắt thay đổi vị trí. Đè nhẹ Liên Hoa xuống đất, bản thân thì nằm trên. Điều này, khiến cho hắn ta bất giác mỉm cười. Trên khóe miệng ấy, lộ rõ sự gian xảo của bản thân.
- Bạn học, bạn làm gì thế?- Liên Hoa ra sức chống cự, đẩy nhẹ đối phương.
Đổi lại là Triệu Hoài nắm chặt tay cô ta, nhìn thẳng vào mắt Liên Hoa. Hai người bốn mắt cứ thế giao nhau, bầu không khí một lần nữa, rơi vào ám muội. Con tim cũng vì thế mà bắt đầu loạn nhịp.
Tình cảnh lúc này, đúng là cơ hội khó mà có được. Không tận dụng cho tốt, thì đúng là phí của trời. Triệu Hoài không nói nhiều lời, hai mắt ngay lập tức nhắm lại. Từ từ mà hạ thấp người xuống, ý định hôn đối phương.
Liên Hoa ban đầu còn chống cự, nhưng bây giờ đã khác. Âm thầm mà đồng ý, hai mắt cũng theo đó mà nhắm lại. Phó mặc mọi sự cho trời, thuận theo tự nhiên là được. Nhưng đời mà, đâu có ngon ăn như thế.
- E hèm, hai em định cắn mỏ nhau ở đây à? Thầy thật sự là đến không đúng lúc mà!- Âm thanh có chút quen thuộc vang lên, kéo hai người bọn họ về lại hiện thực.
Lại một lần nữa, Liên Hoa đẩy mạnh Triệu Hoài sang một bên. Cắm đầu cắm cổ mà chạy, xấu hổ che mặt rời đi. Không quan tâm tới thế sự nữa, dáng vẻ đó đúng là có chút đáng yêu mà.
- Là tên khốn kh·iếp nào thế, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây. Muốn c·hết à?- Triệu Hoài xoay người nhìn lại. Ôi trời, đây không phải là thầy Mạnh thân thương đó sao? Giọng điệu của hắn ta từ ngang tàn hóng hách liền vì thế chuyển sang ngoan hiền lễ độ trong một nốt nhạc.
- Sao? Em có gì bất mãn à? Nói thầy nghe xem, biết đâu còn tiện thể giải quyết giúp em thì sao?- Thầy Mạnh trầm giọng mà nói, có chút đáng sợ trong đó. Điều này, đúng là dọa đối phương không ít.
- Ui thầy ơi, có gì thì mình bình tĩnh mà giải quyết. Cần gì phải nóng giận hại thân thế? Thầy ở lại mạnh khỏe, em có việc nên đi trước đây!- Triệu Hoài thấy tình hình nơi đây có dấu hiệu không ổn, liền tìm cách chuồn đi. Không thì, bản thân gặp họa lúc nào lại không hay.
- Đi đâu? Ở lại đây nói chuyện một chút đi. Thầy là vì em nên mới đặc biệt đến đây một chuyến. Sao mới vừa gặp mặt, đã muốn rời đi thế kia?- Thầy Mạnh nắm c·hặt đ·ầu đối phương, khiến cho hắn ta không tài nào di chuyển.