Triệu Hoài muốn nhanh chóng rời đi, nhưng đã bị đối phương giữ lại. Không sao thoát khỏi, dựa vào tình hình này mà nói. Nhất định là không có chuyện tốt gì xảy ra, dù sao vận khí hỗm rài của hắn, đúng là xui tận mạng.
- Thầy à, nữa đêm nữa hôm thế này. Không biết là cơn gió nào đưa thầy đến đây vậy?- Triệu Hoài mỉm cười lên tiếng, có phần giả tạo không ít.
- Bớt giả vờ giả vịt đi! Nếu không phải tại em, thầy cần gì phải cất công đến như vậy!- Thầy Mạnh nghiêm mặt mà nói, giọng điệu có chút âm trầm.
- Tại em? Em làm gì mà nhìn mặt thầy một màu ưu tối đến thế? Kì lạ thật đấy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?- Triệu Hoài bày ra khuôn mặt có phần ngây ngô, dáng vẻ đúng là không biết gì.
- Triệu Hoài, em đang giỡn với thầy à? Chuyện em đòi ăn c*t cả cái trường này, ai ai cũng biết hết. Nếu không, thầy cần gì phải ban đêm ban hôm cất công tìm em làm gì?- Thầy Mạnh nộ khí xông thiên, một màn quát mắng.
- À, thì ra là chuyện đó. Có to tát gì đâu, mà thầy làm quá thế!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, khuôn mặt có phần thờ ơ.
- Không có gì to tát, em nói hay ấy nhỉ? Thằng nhãi nhà em hết chuyện làm rồi à? Lại chơi trò lớn đến mức độ như thế? Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải ăn c*t cả trường? Bộ hết gì ăn rồi à?- Thầy Mạnh ánh mắt nghi hoặc mà nhìn về đối phương, dù sao chuyện tày trời Triệu Hoài cũng có thể làm ra được. Chuyện đó, cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ đối với hắn ta.
- Thầy bình tĩnh lại nào, không cần phải nóng giận hại thân như thế. Trước tiên, thầy buông em ra trước đã. Để em giải thích mọi chuyện cho thầy nghe!- Triệu Hoài mỉm cười mà nói, dáng vẻ đó đúng là có chút thân thiện.
Nghe được lời này, thầy Mạnh cũng buông tay. Triệu Hoài vì đôi phần bất ngờ, xém tí thì ngã dưới đất. Cũng mai là hắn ta kịp thời phản ứng, tuy có chút loạng choạng nhưng nhìn chung vẫn ổn, thành công tiếp đất an toàn. Cứu vớt được một chút thể diện ít ỏi còn lại của bản thân.
- Em có chuyện gì thì nói đi, đầu đuôi mọi chuyện. Đều đem tất cả một lần kể lại hết đi!- Thầy Mạnh sắc mặt có chút thăng trầm, nhìn về đối phương mà không tự chủ lắc đầu ngao ngán. Tên này, lần này chơi cũng lớn quá rồi đấy.
Thế là, Triệu Hoài bắt đầu thể hiện tài khua môi múa mép của bản thân. Tất nhiên là kể hết mọi chuyện, nhưng thêm thắt vào đó vài tình tiết. Khiến cho bản thân trong mắt người khác, hoàn toàn là vô tội. Dù sao cái tội danh biến thái kia, có ngu mới nhận.
- Thầy không biết đâu, đêm hôm nay trăng thanh gió mát. Em vốn dĩ là còn định cùng với người khác, bàn luận nhân sinh thế nào. Thế mà quái nào từ trên trời bay xuống, phất phơ giữa gió một chiếc đồ lót. Đáp thẳng vào người em, chưa kịp định thần nữa. Thì đám người kia đã xông ra, bắt bớ lấy người vô tội như em. Trời ơi là trời, oan ức này làm sao mà chịu cho thấu!- Triệu Hoài một màn kể lể, nước mắt cũng theo đó dàn giụa ra không ít.
- Em chắc là... Nó tự mình bay vào người em hay không?- Thầy Mạnh nhìn bề đối phương, ánh mắt có chút khinh bỉ trong đó, sự ngờ vực là không thể thiếu.
- Chắc 100% trên có trời làm chứng, dưới có đất làm nền. Lời mà Triệu Hoài này nói ra, còn có thể gian dối được sao?- Triệu Hoài toả ra khí thế hùng hồn, lời nói chắc nịch.
- Lời nói của em, mới không đáng tin ấy! Chuyện quái gì Triệu Hoài nhà em, không làm cho được. Chuyện lần này, e là cũng không ngoại lệ. Nói đi, chuyện này định giải quyết như thế nào?- Thầy Mạnh nghiêm đầu, sắc mặt có chút ưu tư. Dường như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, e là có phần quan trọng không kém.
- Còn có thể làm gì hơn, thì phải bắt được h·ung t·hủ. Chứng minh bản thân mình trong sạch, rửa nổi hàm oan này. Đến lúc đó, có thể ngẩng cao đầu mà đi, cần gì phải sợ thế gian chê cười!- Triệu Hoài lời nói hùng dũng, khí thế phát ra tựa như sấm vang rền trời.
- Em nói hay ý nhỉ? Lỡ như không bắt được tên biến thái thật sự. Vậy thì, không phải là em sẽ... Chậc, chỉ nghĩ tới thôi, là cả người thầy cũng đủ ớn lạnh!- Thầy Mạnh rùng mình một cái, khuôn mặt có phần nhăn nhó lại.
- Nếu như mà không bắt được, thì em bỏ trốn đi luôn. Có điên mới đi làm cái việc ấy. Dù sao cái gọi là lời hứa đó, vốn dĩ không đáng tin mà!- Triệu Hoài mỉm cười, lộ rõ nét gian manh của bản thân.
- Thằng nhóc nhà em nghĩ cũng hay đấy, muốn chạy là chạy được à? Em cũng xem thường Học viện Long Cơ này quá rồi đấy. Đến bây giờ muốn hối hận e là không kịp nữa đâu!- Thầy Mạnh lắc nhẹ đầu, hai chân mày nhíu lại, lộ ra hết vết nhăn trên khuôn mặt.
- Lời này thầy nói là có ý gì? Em mà muốn bỏ trốn, thì đố ai mà bắt được. Trừ khi... Cả học viện cùng nhau ra sức, đến lúc đó mới có khả năng bắt được em mà thôi. Dù sao em cũng chỉ là một học viên bình thường, không lẽ bọn họ còn muốn làm đến mức độ đó!- Triệu Hoài nói ra lời này, bắt đầu cảm giác có phần không đúng ở đâu đây. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, lại không tìm ra đáp án cho đặng.
- Em nghĩ đúng rồi đấy! Học viện Long Cơ, thật sự sẽ huy động toàn bộ lực lượng, chỉ để bắt một mình em. Nơi đây, lời hứa đáng ngàn vàng, chứ tín được đặt lên đầu. Đâu phải là nơi ai muốn nói gì thì nói, muốn hứa gì thì hứa. Lần này không phải là chơi lớn nữa mà chơi quá trớn rồi đấy. Để xem xem, thằng nhóc nhà em, làm sao vượt qua kiếp nạn lần này!- Thầy Mạnh cười lớn một trận, lại có phần sảng khoái trong đó. Vẻ mặt ấy, lộ rõ sự đắc ý của bản thân. Tưởng thế nào, hoá ra là muốn cười nhạo đối phương nên mới cất công đến đây.
- Nhìn dáng vẻ của thầy kìa, bộ vui lắm sao mà cười như được mùa thế? Đợi đi, đến lúc em bắt tên biến thái đó. Thì thực sự muốn xem, còn ai dám cười nhạo em nữa!- Triệu Hoài để lại lời nói, rồi tức thì rời đi.
- Xem ra học viện sắp tới, sẽ có trò vui rồi đây. Thật sự là, mong chờ quá đi!- Thầy Mạnh miệng nhếch mép mỉm cười, theo đó hòa mình vào bóng tối, biến mất giữa trời đêm.
Còn về phía Triệu Hoài bên này, sau khi rời đi thì tức tốc đuổi theo Liên Hoa. Nhưng vô ích mà thôi, người đã đi từ bao giờ, lấy gì bắt kịp. Nhìn ngó xung quanh một lượt, đến cái bóng còn không thấy huống chi là cả người.
- Chậc, xui thế không biết nữa. Miếng ăn đã dâng đến tận miệng rồi, còn phá cho bằng được. Cái lũ người khốn nạn đó, thật sự là đáng c·hết mà!- Triệu Hoài bây giờ, chỉ biết than thân trách phận, lớn tiếng mà chửi trời mắng đất cho bỏ tức.
- Nửa đêm nửa hôm rồi, cái thằng trời đánh nào mà gào như bị cắt tiết thế. Có cho người ta ngủ không thì bảo!- Quần chúng phẫn nộ mà lên tiếng, kèm theo đó là những vật khó mà xác định bay tới.
Cũng mai là Triệu Hoài né nhanh, mới tránh được một kiếp. Không thì, đêm nay khó mà an toàn cho được. Cái vận xui của hắn, không biết bao giờ mới hết được đây. Cứ tiếp tục kéo dài thế này, e là cái lời hứa đó phải thực hiện rồi.
- Làm gì căng thế, không phải chỉ là 12 giờ đêm thôi sao? Có cần phải chửi như thế không?- Triệu Hoài bỏ chạy thục mạng, miệng còn không khỏi lầm bầm vài tiếng.