- Triệu Hoài, cái tên khốn nạn nhà ngươi. Sao toàn nghĩ ra mấy cái chủ ý quái quỷ gì thế không biết?- Thanh Đạt lên tiếng phàn nàn nhưng giọng điệu có phần nhỏ nhẹ.
- Nói ít thôi, lo mà làm đi. Nếu để người khác phát hiện chúng ta ở trong đây, đến lúc đó thịt nát xương tan là còn ít đấy!- Triệu Hoài thủ thỉ mà đáp.
Hai người bọn họ hiện tại, đang núp mình trong tủ đồ. Chuyện này sẽ không có gì đặc biệt, nếu đây không phải là phòng thay đồ nữ. Thiên đường hay địa ngục, nó chỉ khác nhau ở một khoảnh khắc, là có b·ị b·ắt gặp hay không mà thôi. Mặc dù không gian có phần chật hẹp, nhưng với kinh nghiệm đầy mình của hai người bọn họ, chuyện này nào đâu lớn lao gì.
- Hết chuyện chơi rồi à, lại chơi cái trò này. Bị người khác phát hiện một cái, mạng của ta lẫn ngươi đều khó mà bảo toàn. Ta đúng là bị lú lẫn mà, khi không lại đồng ý với ngươi chuyện này!- Thanh Đạt trầm giọng đến mức đáng sợ, thêm vào đó là ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương. Bầu không khí cũng vì lẽ có, ngột ngạt đến từng hơi thở.
- Xì, làm như hay lắm! Trâu không uống nước, ai ghì được đầu trâu. Ngươi làm như, ngươi không muốn lắm đấy. Thú tính của ngươi, nó bộc phát hết rồi kìa. Nước miếng nước dãi dính hết vào người ta rồi đây này!- Triệu Hoài cất tiếng phản bác, một tràn khinh miệt cứ thế mà nói ra. Hai người bọn họ, chẳng ai chịu ai.
- E hèm, ta là chính nhân quân tử, nào đâu phải là phường đốn mạt như lời ngươi nói. Không phải là vì ngươi năn nỉ ta gãy lưỡi, ta thèm đồng ý sao?- Thanh Đạt có tật giật mình, ngay lập tức phủ định suy nghĩ của đối phương.
- Nói nhiều như thế làm gì, tất cả những lời đó điều là cái cớ của ngươi mà thôi. Im đi, cái đồ thú vật!- Triệu Hoài gằn giọng mà đáp, ánh mắt không khỏi khinh thường.
- Wa, cái đồ khốn nạn trời đánh thánh đâm này. Ta vì ngươi, không ngại dấn thân vào nguy hiểm. Ngươi thì hay rồi, lên giọng chửi ta nữa đồ, đúng là thứ ăn cháo đá bát!- Thanh Đạt buông lời trách móc, tâm tư cứ thế mà bộc lộ ra hết.
Đang lúc hai người bọn họ cãi nhau hăng say, thì không biết từ đâu có đám người con gái bước vào. Thế là ngay lập tức, bầu không khí liền trở nên yên lặng không thôi. Nào đâu dám phát ra âm thanh, kẻo m·ất m·ạng như chơi. Mất mạng cũng chỉ là chuyện nhỏ, mất thứ khác nó mới quan trọng.
Hai người bọn họ ngay lập tức dùng tay bịt chặt miệng đối phương, tay còn lại liền ra hiệu yên lặng. Có điều đôi mắt của họ, thì không yên phận đến thế. Cứ chăm chú mà nhìn ra ngoài, cảnh sắc thể gian hiếm có như thế này nào đâu bỏ qua cho được.
Trong đám người con gái đó, có sự xuất hiện của Thị Thu. Pha này mà b·ị b·ắt gặp, e là thịt nát xương tan như chơi. Thù hận giữa mấy người bọn họ thì không cần phải nói tới, phải đến mức ta sống ngươi c·hết thì mới vừa lòng hả dạ.
- Cái tên Triệu Hoài đó, đúng là biến thái hết sức mà. Chuyện gì không làm, lại đi trộm đồ lót của chúng ta. Nếu như để ta bắt gặp hắn, thì nhất định phải dạy dỗ một trận thừa sống thiếu c·hết mới được!- Quần chúng lên tiếng, sự giận dữ đều hiện rõ qua lời nói.
- Chuyện đó... Vẫn chưa có kết quả cụ thể, chúng ta không nên nhận định như thế. Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người khác đấy!- Một người con gái khác cất tiếng phản bác, nói lời bao biện cho Triệu Hoài.
Nghe được lời này, Triệu Hoài không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ đến, trong đám người kia vậy mà vẫn còn có người nói giúp bản thân một lời. Đây có thể xem là, chuyện lạ hiếm có thế gian.
Đưa mắt nhìn tới, người đó dáng vẻ bình thường. Khuôn mặt có phần bầu bĩnh, đôi mắt thì to tròn tràn đầy ngây thơ, long lanh lấp lánh tựa như vì sao trên trời đêm. Thêm vào đó là mái tóc ngang, càng làm cho sự dễ thương của bản thân, thêm phần tô đẹp.
- Diệp Ninh, cô sao lại thương xót loại người ấy? Cái tên Triệu Hoài đó, chuyện xấu mà hắn ta làm còn ít hay sao? Chuyện này, cũng đâu lấy gì làm lạ!
- Nhưng... Hắn đối với ta, có ơn cứu mạng. Mặc dù chỉ là duyên gặp gỡ một lần, nhưng ta chắc chắn rằng con người hắn không tệ đến mức như lời các người nói!- Diệp Ninh nhất mực bảo vệ Triệu Hoài, từng cử chỉ hay lời nói đều là sự ngưỡng mộ dành cho đối phương.
Diệp Ninh là người con gái g·ặp n·ạn trong lúc đối đầu với Trâu Đỏ Sừng Đen. Giữa lúc nguy nan đó, tưởng chừng như m·ất m·ạng tới nơi. Thì một bóng lưng xuất hiện, chắn trước mặt cô ta. Ánh nắng chiều tà, khiến cho khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết.
Cảm giác mà nó mang tới, là bình yên không thôi. Dường như tất cả nguy hiểm trên thế gian, ngay cái khoảnh khắc này đều không còn tồn tại nữa. Diệp Ninh nhất thời, đã không tự chủ mà sinh ra hảo cảm với đối phương. Muốn cùng người đó, một đời một kiếp trọn tình bên nhau.
- Triệu Hoài à, ngươi nghe gì không? Trên đời này, lại còn có người giúp ngươi bảo vệ thanh danh, đúng là chuyện lạ thế gian!- Thanh Đạt nhịn không được, liền buông lời chế giễu.
- Người tốt mà lại. Chuyện này cũng thường thôi!- Triệu Hoài miệng nở nụ cười, lấy đó làm hãnh diện.
Nghe được lời nói bênh vực đến từ vị trí Diệp Ninh, những người còn lại đều nghi hoặc không thôi. Không ngờ tới trên đời này, còn có người ngây thơ như thế. Không biết bao giờ, mới có thể tỉnh ngộ được đây.
- Diệp Ninh, cô nói gì thế? Cái tên khốn nạn c·hết bằm đó, chuyện ác gì mà không làm, chuyện xấu nào mà không có mặt của hắn. Đừng vì vẻ bề ngoài... À, mà vẻ bề ngoài của tên đó, còn đáng ghét dữ nữa. Nhìn vào không khác gì thú vật, nhất là cặp mắt. Cứ gian manh khốn nạn thế nào ấy, đáng ghét c·hết đi được. Hể là mỗi lần nhìn thấy, ta đã không tự chủ mà buồn nôn!- Thị Thu một bên, bắt đầu công tác tư tưởng cho đối phương. Dẫn dắt Diệp Ninh, đi về con đường chính đạo. Tránh cho sau này, khó mà quay đầu cho được.
Nghe được người khác nói xấu mình thậm tệ đến mức như vậy, Triệu Hoài nào chịu cho thấu. Đã muốn xong ra mấy lần, nhưng đều bị Thanh Đạt cản lại. Nếu mà bị đối phương phát hiện, e là lúc đó ảnh hưởng đến dung nhan không nhỏ.
- Bình tĩnh nào bạn tôi ơi, đó chỉ là chút chuyện nhỏ. Cần gì nóng giận hại thân đến thế. Yên lặng nghe xem, bọn họ còn nói tiếp gì nào!- Thanh Đạt ra hiệu, nhằm làm dịu đi phần nào tâm tình của Triệu Hoài.
- Cái con nhỏ đó, nó dám chửi ta. Chuyện này, làm sao mà bỏ qua cho được. Để ta ra ngoài, cào nát mặt nó mới vừa lòng hả dạ cho đặng!- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, vẻ tức giận cứ theo đó mà thể hiện hết trên mặt.
- Bây giờ mà ngươi ra ngoài, cả hai chúng ta đều sẽ c·hết đó. Muốn c·hết, thì cũng đừng kéo ta theo nữa chứ. Cái đồ khốn nạn này, bình tĩnh lại chút nào!- Văn Thành ra sức nếu kéo, lại thêm phần mắng chửi. Mới có thể thành công, ngăn chặn đối phương làm càn.
Nghe được lời đó, Diệp Ninh lấy làm tức giận không thôi. Người trong lòng cô, sao có thể tùy ý lăng mạ như thế. Đối với nàng ta mà nói, Triệu Hoài không khác gì anh hùng trong mộng. Được hắn ta cứu lấy một mạng, đời này khắc ghi không quên.
- Thị Thu, cô nói như vậy là không đúng. Chuyện này, có lẽ là cô không biết. Ngày mà học viện chúng ta giao lưu với Học viện Phi Phụng. Cô đối chiến với người khác, bị đối phương h·ành h·ạ đủ đường. Cũng là một tay Triệu Hoài, giúp cô trả lại thù đó. Đánh cho cô gái kia, không kịp trở mình, thân tàn ma dại. Cô không thấy dáng vẻ lúc đó của hắn đâu, cái dáng vẻ mà bất cứ một ai khi mà đụng chạm đến người thân của mình, điều nhất định phải trả cho bằng được!- Diệp Ninh khí thế hùng hồn, mỗi lời nói ra đều là chất chứa sự ngưỡng mộ dành cho đối phương.
- Chuyện này, còn có nữa sao? Sao ta lại không hay biết một chút nào thế?- Nghe được lời đó, Thị Thu không khỏi bàng hoàng. Dù sao trong nhận định của cô ta, Triệu Hoài chính kẻ xấu, tội ác tày trời.
- Cô không hay biết cũng là tất nhiên thôi. Bởi vì lúc đó, cô đã bị ngất rồi. Không biết, cũng là điều bình thường. Nên mới nói, Triệu Hoài không xấu như các người nghĩ!- Diệp Ninh xoay người về sau, sự thoả mãn điều hiện rõ hết trên mặt. Một tay mở lấy cửa tủ, bất ngờ cũng theo đó mà xuất hiện.