Diệp Ninh vừa mở cửa tù ra, một bất ngờ lớn cứ thế mà xuất hiện trước mặt cô ta. Hai người con trai, đang ôm ấp ve vãn nhau trong này. Như không tin vào mắt mình, ngay lập tức nàng đóng mạnh cửa tủ. Sắc mặt cũng theo đó, mà tối sầm lại.
- Diệp Ninh, cô sao thế?- Thị Thu nhìn về biểu hiện có phần hoảng loạn của đối phương, dường như cảm nhận được có đều bất thường đâu đây.
- Không... Không có gì... Có lẽ, là do ta hơi mệt mà thôi!- Diệp Ninh giọng điệu có chút run. Hít lấy một hơi thật dài, cố gắng tìm về bình tĩnh cho bản thân.
Vì muốn kiểm chứng đó có phải là sự thật hay không, Diệp Ninh một lần nữa mở ra cửa tủ. Lần này cũng vậy, vẫn là hai người con trai ấy. Nhưng có điều, Triệu Hoài vậy mà lại bày ra tư thế chào đối phương. Còn Thanh Đạt thì trực tiếp quỳ xuống luôn, khuôn mặt mười phần đau khổ quằn quại. Làm ra tư thế cầu xin người con gái trước mặt im lặng.
Nhìn về dáng vẻ người con trai chào mình, Diệp Ninh cảm thấy có đôi phần quen thuộc. Những kí ức xưa cứ thế mà ùa về, gợi nhớ hình bóng của thiếu niên dưới ánh chiều tà kia. Khuôn mặt đó, làm sao mà cô ta quên được.
Ngay lập tức, Diệp Ninh một lần nữa đóng cửa tủ lại. Có điều lần này, thì nhẹ nhàng hơn trước. Nhưng trên khuôn mặt đó, thần sắc vẫn là có chút hoang mang. Chuyện này đối với cô ta mà nói, không bất ngờ mới là lạ đấy.
Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng tim của họ giờ đây, đập còn nhanh hơn liên hồi trống. Cứ thế này mà kéo dài, e là đau tim c·hết mất. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cả người đều nhể nhại không ít.
- Triệu Hoài à, tình hình bây giờ có chút không ổn rồi. Nếu không mai mà bị phát hiện, e là ta và ngươi đều c·hết không chỗ chôn!- Thanh Đạt nói nhỏ, nét lo lắng điều hiện rõ trên mặt.
- Chuyện này ấy à, ta quen rồi. Không sao đâu, dù gì trên người ta cũng có cái danh biến thái rồi. Có thêm thì ăn nhằm gì! Ta hiện tại, có thể nói là không sợ. Còn ngươi, khà khà, c·hết chung với ta đi!- Triệu Hoài mỉm cười đê hèn, ánh mắt lộ ra một tia mong chờ.
- Cái đồ trời đánh này, muốn kéo ta c·hết chung à?- Thanh Đạt tức giận không thôi nhưng chẳng thể làm gì. Bây giờ mà động tới đối phương, không khéo hắn ta lại ôm nhau c·hết cùng, lúc đó thì khổ.
- Nghĩ thử mà xem, có tóc ai lại muốn làm kẻ trọc đầu! Ngươi tưởng ta muốn bị phát hiện à? Ta còn lo hơn ngươi nữa kìa, nhưng chúng ta có thể làm gì được hơn. Không lẽ bây giờ xong ra ngoài, để họ tẩn một trận đến mức thừa sống thiếu c·hết à? Ngươi tưởng rằng như thế, bọn họ sẽ bỏ qua hay sao? Ngây thơ, đến lúc đó còn thở hay không mới là một chuyện nữa kìa!- Triệu Hoài sắc mặt âm trầm, dáng vẻ này đúng là có chút ưu tư phiền muộn.
- Vậy... Chúng ta phải làm gì mới được, không lẽ là đứng đây chờ c·hết hay sao?- Thanh Đạt nhỏ giọng mà nói, hắn của lúc này đã bình tĩnh được đôi phần.
- Cầu nguyện đi! Mặc dù không muốn nói, nhưng đây đã là giải pháp tốt nhất hiện giờ. Cầu cho đối phương, bao che hai người chúng ta. Nếu không, chậc chậc, cái tội danh này cả đời cũng đừng hòng rửa sạch. Nhưng mà cái tỉ lệ đó, nhỏ như chỉ số đạo đức của chúng ta vậy. E là chuyến này, cụ đi chân lạnh toát!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, mặt không chút biến sắc.
Thanh Đạt mới vừa bình tĩnh được đôi chút, nhưng sau khi nghe được lời này của đối phương. Sự bình tĩnh vốn có đó, cũng theo lời nói của Triệu Hoài mà hoàn toàn biến mất, không chút tì vết. Một thoáng suy nghĩ thoạt nhiên chạy qua trong đầu.
Cái cảnh tượng bản thân phải sống trong sự sỉ nhục của người người nhà nhà. Xã hội xa lánh, học viện cười chê. Ánh nhìn khinh miệt đến từ người khác, lời ra tiếng vào đều nói về sai lầm của bản thân. Chỉ nghĩ đến đây thôi, Thanh Đạt đã không tự chủ mà rùng mình sợ hãi.
- Tại cái chủ ý quái quỷ này của ngươi ấy! Cái gì mà muốn bắt được biến thái, trước tiên phải trở thành biến thái trước đã. Nghe tới đó thôi, ta đã cảm thấy sai sai rồi. Không biết tại sao lúc ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại đồng ý với ngươi cho được? Bây giờ thì rõ khổ, sống không được mà c·hết không sống. Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà!- Thanh Đạt một màn kể khổ, ỉ ôi tỉ tê không thôi.
- Trách ai bây giờ, trách mình ngu thôi. Không phải chuyện này, ban đầu ngươi đồng ý hai tay hai chân sao? Nói cái gì mà, cách này thật là tuyệt, thật là hay. Bây giờ thì khóc cái bíp ấy, có chơi có chịu đi bạn tôi ơi!- Triệu Hoài ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng thì lo lắng hơn bất kì một ai.
Nghe được lời nói này, cùng với sự thờ ơ của đối phương. Thanh Đạt đã nhịn không nổi nữa, mà trực tiếp động thủ. Chỉ thấy, tay hắn đã bất giác đặt lên cổ Triệu Hoài. Cùng với đó, là ra sức không ngừng mà bóp lấy.
- Cái đồ khốn nạn này, có c·hết thì ngươi cũng phải c·hết trước ta!- Thanh Đạt nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt cũng theo đó mà trở nên méo mó không thôi.
- Ặc ặc... Ngươi làm gì thế?... Ặc ặc... Buông ra... Cái đồ chó c·hết này!- Triệu Hoài trong phút chốc, đã nghẹt thở khó mà nói thành lời. Chuyện này đối với hắn ta mà nói, mười phần bất ngờ.
Khi mà hai người bọn họ, không tìm được tiếng nói chung với nhau nữa. Cũng chính là lúc, b·ạo l·ực được hiện thực hóa. Động tay động chân, là điều khó mà tránh khỏi. Những lúc như thế này, phải xem là nắm đấm của người nào lớn hơn, thì người đó làm chủ.
Triệu Hoài mặc dù bị đối phương b·óp c·ổ, nhưng hai tay thì ngược lại, hoàn toàn tự do hoạt động. Liền ra sức, tặng cho Thanh Đạt vài cú đấm nhẹ nhàng. Đấm phát nào, là nghe rõ phát đó. Khuôn mặt của hắn ta cũng vì lẽ đó, biến dạng không ít.
- Cái đồ khốn nạn này, ngươi thật sự ra tay?- Thanh Đạt đau đớn mà lên tiếng, nước dãi nước bọt cứ thế mà văng thẳng vào mặt đối phương.
- Tới đi! Dù sao cũng là c·hết, vậy thì hôm nay chúng ta cùng nhau sống mái một phen!- Triệu Hoài hùng hồn mà nói, khí thế gia tăng trong chốc lát.
Thế là, hai người bọn họ quên đi thế sự trên đời. Tập trung vào trận quyết chiến của bản thân. Nhưng vì không gian quá chật hẹp, khó lòng mà phát huy hết thực lực chân chính của mỗi người.
Vì để giải quyết tình thế trước mắt, họ chọn cách không thể nào ngu hơn được nữa. Trực tiếp dùng lực, đạp bay cánh cửa tủ ra. Không gian cũng vì thế, được mở rộng ra không ít.
Hai người bọn họ, cứ thế mà ôm nhau lăn lộn từ trong tủ ngã xuống sàn gạch. Trao nhau những cái ôm nồng thắm, cụ thể là s·iết c·ổ đối phương. Tình bạn của họ giờ đây, đã trở nên quằn quại hơn bao giờ hết.
- Cái đồ c·hết tiệt nhà ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là lễ độ!- Thanh Đạt cả người đều là nộ khí, mỗi lời nói ra đều là gia tăng thêm phần dùng lực.
- Tưởng ta sợ ngươi à? Hổ không gầm, ngươi thực sự nghĩ ta là mèo bệnh!- Triệu Hoài không kém, liền dùng tay cào lấy giao diện của đối phương.
Mãi mê giao chiến, nhưng họ lúc này mới nhận ra xung quanh có phần không đúng. Mọi người ở đây, hình như tất cả đều đã rời đi rồi thì phải, không thấy bóng dáng một ai. Điều này, khiến cả hai không khỏi ngẩng người một lúc.