Sau khi mở ra cánh cửa, phía trong vậy mà lại là hai người con trai. Điều này, khiến cho Diệp Ninh không khỏi bất ngờ. Nhưng rất nhanh, cô ta đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Làm ra như vẻ không có chuyện gì, bình thản như thường. Mặc dù như thế khả năng diễn xuất của nàng, thật sự là quá kém. Khó mà qua mắt người khác cho được.
- Diệp Ninh, cô sao thế?- Thị Thu đưa mắt nhìn sang, mơ hồ cảm nhận có điều bất thường đâu đây.
- Không... Không có gì!- Trên trán Diệp Ninh, đã lấm tấm mồ hôi. Cả người hoảng sợ, xem ra là không ít.
- Không có chuyện gì? Sao nhìn cậu, người đầy mồ hôi thế kia?- Thị Thu nhìn chằm chằm vào cửa tủ, ý định muốn mở ra. Nhưng bị Diệp Ninh cản lại, nhanh tay đặt tay đối phương lên trán bản thân.