Lần này Triệu Hoài đến đây, cũng biết rõ việc bản thân sẽ bị từ chối. Dù sao mối quan hệ của hai bên, khó mà diễn tả thành lời. Nhờ vả đối phương, e là khó mà giúp đỡ. Muốn thành công, chỉ có thể tự lực gánh sinh, dựa vào bản thân mà thôi.
( Sớm đã biết cái tên khốn này từ chối mà, xem ra không dùng đến thủ đoạn là không được. Hmm, sao cuộc đời cứ bắt ta trở thành kẻ vô sỉ thế?) Triệu Hoài đưa tay sờ trán, miệng bất giác nở ra nụ cười xấu xa.
- Nói như vậy, ngươi là không có ý định giúp đỡ ta?- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, thái độ có phần bất cần.
- Giúp? Ta tại sao phải giúp ngươi? Giữa chúng ta, cũng không thân thiết đến mức độ đó. Chuyện này, ngươi tự mình mà lo lấy. Ta đây, còn muốn xem trò hay nữa là. Yên tâm đi, ta đã cho người chuẩn bị, đảm bảo ngươi ăn đủ no!- Văn Thành buông lời châm chọc, cố tình khơi gợi lại chuyện xưa. Đối với hắn ta mà nói, cơ hội bắt bẻ Triệu Hoài là vô cùng hiếm có.
Mâu thuẫn giữa Triệu Hoài và Văn Thành, vốn dĩ đã tồn tại từ lần đầu gặp gỡ, khó mà xóa nhòa. Cộng vào thứ thù hằn liên quan đến gái, lại càng thêm phần rắc rối, làm sao mà hoà cho được. Không ra tay hãm hại lẫn nhau, đã là tốt lắm rồi, nói chi đến giúp đỡ.
( Chậc, tên này đúng là khó xơi mà! Đành vậy, thất đức một chút so với ăn c*t, vẫn là tốt hơn!) Triệu Hoài khẽ cười, lộ ra sự vô sỉ của bản thân đến cùng cực. Chỉ thấy hắn ta từ trong người, lấy ra một tấm ảnh.
- Ngươi xem, đây là thứ gì?- Triệu Hoài phi thẳng tấm ảnh về phía đối phương, khuôn mặt tràn đầy nét nham nhở chưa từng có.
Văn Thành đưa tay bắt lấy, nét mặt hắn ta liền trở nên sửng sốt trong một khoảnh khắc. Như thể không tin vào thứ đang ở trước mặt mình, điều này thật sự là ngoài tầm hiểu biết của bản thân. Biểu cảm trên khuôn mặt cũng từ đó mà thay đổi, cảm giác hoài nghi dần thay thế lấy sự sửng sốt ban đầu.
- Thứ này, làm sao ngươi có?- Văn Thành đưa mắt nhìn về Triệu Hoài, lớn tiếng mà chất vấn. Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, mười phần đáng sợ.
- Ngươi đoán xem?- Chỉ thấy, Triệu Hoài cười đùa mà đáp, chẳng chút bận tâm.
Văn Thành một lần nữa nhìn vào tấm ảnh, nhằm xác minh tính chân thật của sự việc lần này. Nếu tấm ảnh trong tay là thật, thì mọi việc e là rắc rối không hề nhỏ. Hắn ta ngàn lần không ngờ tới, đối phương vậy mà lại dùng tới chiêu thức bỉ ổi như vậy.
Thật ra, tấm ảnh đó chẳng có gì là lớn lao. Chỉ đơn thuần là một tấm hình của Thanh Hằng, nhưng nó chẳng có gì là lạ nếu như không phải là hình của cô ta đang tắm. Thứ này từ đâu mà có, đối với Triệu Hoài mà nói, cũng không phải là việc gì khó.
Những đường cong trên cơ thể Thanh Hằng, cứ thế mà phô diễn hết ra. Nước da trắng ngần ẩn hiện trong làn nước mờ ảo, cảnh vật đó đúng là khó mà tưởng tượng ra được. Thế mới biết, thiên nhiên hùng vĩ đến cỡ nào. Không tận mắt chứng kiến thì làm sao mà hiểu rõ sự vĩ đại ấy, to lớn đến nhường nào. Nhưng vì để chừa cho bản thân một đường lui, những chỗ cần che Triệu Hoài liền đem chúng xóa trắng hết. Khiến cho đối phương muốn nhìn, cũng không tài nào mà nhìn cho được.
- Thế nào? Có muốn xem ảnh gốc không?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, lộ rõ sự đê hèn của bản thân, kèm theo đó là tiếng cười giòn tan.
- Ngươi...- Văn Thành nhìn đối phương bằng ánh mắt đăm chiêu. Bỗng chốc khuôn mặt liền trở nên suy tư thấy rõ, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì cho phải.
Văn Thành ngàn lần không ngờ tới, đối phương vậy mà còn có chiêu này. Mọi việc giờ đây, xem ra là có phần khó nhằn. Cái tên đó, chuyện quái gì cũng có thể làm cho bằng được. Lúc này mà chọc giận tới hắn ta, thì mọi chuyện phía sau e là phiền phức không ít. Nếu như không giải quyết tốt vụ việc lần này, thì thanh danh của Thanh Hằng, tất cả đều sẽ bị hủy hoại trong một khoảnh khắc.
- Nói đi, ngươi rốt cuộc là muốn gì?- Văn Thành bây giờ, tức giận không thôi. Mặc dù như thế, hắn ta vẫn cố hết sức làm vẻ bình tĩnh như thường. Nếu như bây giờ mà lộ ra sơ hở, đến lúc đó nhất định sẽ bị đối phương nắm đằng chuôi. Khó mà giải quyết mọi chuyện theo cách tốt nhất.
- Ta hả? Đơn giản lắm, ngươi cứ cung cấp những thứ liên quan đến chuyện đó là được. Bao gồm những gì camera giá·m s·át ghi được trong những ngày nay, ta muốn tất cả!- Triệu Hoài của hiện tại, cả người đều toát lên vẻ lưu manh c·hết tiệt, người người đều muốn đánh.
- Chỉ nhiêu đó?- Văn Thành nhíu chân mày, hai mắt tràn đầy nghi hoặc. Yêu cầu này cũng tính là không có gì quá đáng, với tính cách của đối phương mà hắn ta biết, e là không đơn giản như vậy.
- Con người ta ấy mà, biết đủ là dừng. Không như các ngươi, lòng tham vô đáy!- Trong lời mà bản thân nói ra, Triệu Hoài cũng không quên chăm chọc đối phương một tiếng.
- Ngươi... Được rồi! Cầm lấy đi, sau đó thì cút khỏi nơi đây!- Văn Thành không muốn dây dưa kéo dài với Triệu Hoài, tránh cho những phiền phức không đáng có xảy ra. Liền ném cho hắn ta một cái USB, chứa đựng những thông tin mà đối phương cần.
- Sớm như vậy, có phải là tốt hơn không? Cứ phải ép ta ra chiêu độc, mới ngoan ngoãn tuân theo. Ngươi phiền phức thật đấy!- Triệu Hoài lắc đầu nhẹ vài cái, b·iểu t·ình chê bai. Sau đó thì nhấc người đứng dậy, ý định rời đi. Dù sao mục đích cũng đã thành, cần gì phải tốn thêm thời gian ở tại nơi đây.
- Khoan đã! Thứ ngươi cần ta đã đưa, vậy thứ ta muốn, ngươi có phải là nên giao ra hay không?- Văn Thành đây là muốn kiểm chứng tính chân thật của tấm ảnh mà bản thân nhận được là thực hay giả. Chứ không phải là vì mục đích khác, như là đêm đêm ngắm nhìn hay là trút bầu tương tư gì cả. Hoàn toàn không, hắn ta là bậc 'chính nhân quân tử' đâu phải phường đốn mạt mà làm ra hành vi bại hoại như thế.
- Tưởng thế nào, hoá ra chỉ vậy. Xem ra ngươi cũng không giống như vẻ bề ngoài lắm nhỉ? Cầm lấy đi, ảnh gốc đó, bảo đảm thoả mãn được ngươi!- Triệu Hoài quay người về sau, miệng cười nham nhở. Nhét vội bức ảnh vào tay đối phương, trước khi rời đi còn không quên vẫy tay tạm biệt.
Không gian hiện tại, một màn yên tĩnh. Văn Thành hít lấy một hơi dài, chầm chậm mở lòng bàn tay ra. Cẩn thận mà nhìn vào tấm ảnh trên tay, liệu một chân trời mới có vì thế mà được mở ra hay không? Chỉ thấy hắn ta mỉm cười, tâm trạng có phần nhẹ nhõm. Sắc mặt ngay lập tức thay đổi trong một khoảnh khắc nhỏ. Những đường nét trên khuôn mặt, đã giãn nở ra rất nhiều, không còn căng thẳng như phút ban đầu.
- Chậc, không ngờ đến vậy mà bị tên đó lừa gạt một phen. Triệu Hoài vẫn là Triệu Hoài, thích lừa người đến như thế. Xem ra là sau này, phải đề phòng hơn mới được!- Văn Thành xoay người về sau, nhìn vào khung cảnh sau cửa sổ.
Tấm ảnh trên tay Văn Thành cũng dần rơi xuống, lộ ra một thác nước tuyệt đẹp nhưng người thì không thấy ở đâu. Phải chăng, việc bảo toàn danh tiết cho Thanh Hằng, so với việc thấy được cảnh sắc mong chờ. Đối với hắn ta mà nói, việc nào mới quan trọng hơn? Chỉ có chính bản thân hắn mới có thể hiểu rõ điều đó. Đây cũng xem như là một màn đáp lễ của đối phương, dành cho bản thân.
Khung cảnh qua ô cửa sổ, là từng cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng đưng đưa trên hàng cây. Bầu trời trong xanh, tựa như mặt hồ tĩnh lặng. Làm cho tâm trạng người nhìn, thư thái phần nào.