Đợi cho bóng dáng người con gái kia dần xa, Triệu Hoài mới từ trong màn đêm xuất hiện. Ánh mắt nhìn về cô ta, mang đôi phần thăng trầm hiếm thấy. Đã từ rất lâu rồi, hắn mới có thể cảm nhận rõ sự quan tâm của người khác nhiều đến như thế.
- Chậc, sao phiền phức cứ tìm đến ta vậy? Chuyện này xem ra là khó giải quyết rồi đây!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tâm trạng liền có chút giải toả. Những chuyện mà hắn ta đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, khiến cho chính bản thân hắn kiệt quệ đi không ít. Trên miệng, bất giác mà lộ ra nụ cười có phần khó hiểu.
Ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng cứ thế mà soi sáng xuống người thiếu niên ấy. Trong sự tăm tối của bản thân, Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận được một chút ánh sáng mà thế giới này mang lại. Cảm giác cô đơn lạc lõng đó, xem như đã vơi đi phần nào.
- Triệu Hoài à,... Ngươi có thể... Đừng nhìn vào cái phòng người ta đang tắm được không? Ta thấy ngươi nhìn hơi bị lâu rồi đấy!- DG lên tiếng nhắc nhở, chứ để tình hình này kéo dài, e là không ổn đâu.