Triệu Hoài đưa mắt nhìn về xung quanh, là hàng ngàn người đang xem náo nhiệt. Đám đông điên cuồng hò reo, thêm phần trợ uy cho người trước mặt. Hắn ta liền ngẩng đầu nhìn lên, đó không phải là Văn Thành hay sao?
Chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào, thì từ đâu mười người đàn ông lực lưỡng đi tới. Mỗi người đều đẩy theo một xe cút kít chứa đầy c*t. Khung cảnh này, đúng là dọa cho Triệu Hoài không ít, hắn ta liền vội lùi người về sau. Lời hứa mà bản thân đã từng nói, không lẽ phải thật sự thực hiện sao?
- Còn nhìn gì nữa? Còn không mau ăn đi! Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, Triệu Hoài à, không ngờ tới ngươi còn có ngày này!- Văn Thành lên tiếng, kèm theo đó là tiếng cười hả hê không ít.
- Khoan đã, chuyện gì đây? Không phải là thời gian của ta còn một ngày nữa sao?- Triệu Hoài ánh mắt tràn đầy hoài nghi mà nhìn vào đối phương, nét mặt hoang mang cứ thế mà lộ rõ.
- Ngươi còn nói nữa, thời gian của ngươi đã hết. Đã đến lúc, ngươi phải thực hiện lời hứa rồi! Muốn nuốt lời, nằm mơ đi! Người đâu, bắt hắn ta lại!- Văn Thành lớn tiếng mà nói, khí thế phải nói là ngút trời.
Lời nói vừa dứt, mười người đó ngay lập tức ra tay khống chế, ép Triệu Hoài phải quỳ xuống. Khoá chặt lấy cơ thể, khiến cho hắn ta không sao cử động, nói chi đến vùng vẫy. Mắt thấy, Văn Thành từng bước chậm mà tiến tới. Khuôn mặt của hắn ta giờ đây vậy mà lại tràn đầy thoả mãn, đáng sợ không thôi.
- Thả ta ra! Thả ta ra!- Triệu Hoài hét lớn trong vô vọng, sự phẫn nộ cũng như uất ức đều hiện rõ thông qua đôi mắt. Nhưng đối phương nào đâu quan tâm tới, thứ họ muốn chỉ đơn giản là việc ép hắn ta vào bước đường cùng.
- Triệu Hoài à, ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao? Không xem ai ra gì cả, càng là xem thường người khác. Bây giờ thì hay rồi, không phải vẫn là khuất phục trước ta hay sao? Phế vật nhà ngươi, hãy nếm thử mùi vị của c* t đi!- Văn Thành cay nghiệt mà nói, dáng vẻ bày ra là niềm vui khó mà diễn tả. Miệng của hắn ta, không bao giờ ngớt đi nụ cười.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Văn Thành lấy tay bóc c*t. Thứ nhão nhão sệt sệt đó, cứ nhớt nháp mà rơi xuống đất, kinh tởm khó mà chịu được. Hắn ta từng bước chậm rãi mà tiến tới đối phương, điều này dọa cho Triệu Hoài hoảng loạn không thôi.
- Way, ngươi đừng có qua đây! Chuyện này giỡn không có vui đâu!- Triệu Hoài ra sức mà hét lớn, không ngừng điên cuồng vùng vẫy. Nhưng đáng tiếc là không tài nào có thể thoát khỏi sự khống chế của mười người đối phương. Hắn ta như cá nằm trên thớt, tùy thời mà bị đối phương chơi đùa.
Đợi đến khi Văn Thành đứng trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Chỉ thấy Văn Thành miệng cười nham nhở, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc. Cơ hội để chỉnh đối phương, không phải lần nào cũng có. Lần này, làm sao mà bỏ qua cho được.
Triệu Hoài thì ngược lại, ngậm chặt miệng của bản thân. Nét mặt hoang mang thấy rõ, các cơ trên khuôn mặt thì điên cuồng co giật. Có c·hết, hắn ta cũng không chịu mở miệng ra. Đó cũng chính là tuyến phòng thủ cuối cùng của người thiếu niên đen đủi này.
Nhưng đời mà, nào đâu có dễ dàng gì. Ánh mắt Văn Thành nhìn về đối phương, sự khinh miệt là thứ không thể thiếu. Mắt thấy, hắn ta đưa tay bàn tay đầy c*t đó, đập thẳng vào mặt Triệu Hoài. Còn không ngừng chà tới chà lui, càng làm cho sự tình thêm phần dơ dáy.
- Chậc chậc chậc, Triệu Hoài ơi là Triệu Hoài, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa. Đúng là thảm thương mà, còn gì đâu mà thiên kiêu một thời. Bộ dạng này của ngươi, không khác gì một con chó ăn c*t cả, hahaha!- Văn Thành cười lớn một trận, sảng khoái không thôi. Ánh mắt hay nụ cười, đều hiện rõ sự thoả mãn của bản thân.
- Người đâu! Nhất định phải để hắn ta, tự mình thưởng thức tất cả số c*t còn lại. Đảm bảo là không sót bất cứ thứ giả cả, hiểu chưa?- Văn Thành lớn tiếng hạ lệnh, theo sau đó là xoay người tiêu sái rời đi.
- Dạ, tuân mệnh thiếu gia!- Mười người kia đồng thanh mà đáp.
Ngay lập tức, bọn họ vào việc. Mặc kệ cho khuôn mặt đang ngập tràn trong c*t, nhăn nhó khó coi của Triệu Hoài. Còn đâu dáng vẻ thường ngày, khí thế ngút trời, người người ngước nhìn. So với bây giờ mà nói, đúng là khác xa một trời một vực.
Mặc dù đã kiên cường ngậm chặt lấy miệng, nhưng đứng trước số đông. Triệu Hoài cũng không tài nào phản kháng cho được, tùy thời mà bị đối phương h·ành h·ạ. Bọn họ cứ thế mà mạnh bạo cạy khoé miệng, rồi nhét thẳng c*t vào miệng hắn ta. Ôi cái cảm giác đó, không gì có thể diễn tả thành lời.
- Buông ra, con mẹ các ngươi!- Triệu Hoài hét lớn, cả người đều bật dậy.
Mơ mơ màng màng mà nhìn về cảnh vật xung quanh. Triệu Hoài mới phát hiện ra, bản thân vẫn còn đang ở trong bụi rậm, thì ra những chuyện ban nãy chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ đó, quả thật là rất chân thực. Mọi chuyện, vẫn còn đọng lại trong tâm trí của hắn ta.
- Phù, chỉ là giấc mơ thôi sao?- Triệu Hoài vô thức mà đưa tay sờ mặt, nhằm xác thực lại một lần nữa. Dù sao chuyện này, đúng thật là đáng sợ mà.
Giấc mơ vừa rồi, như một đòn giáng mạnh vào hắn ta. Càng làm cho Triệu Hoài hiểu rõ, thời gian của bản thân đã không còn nhiều. Cứ dây dưa kéo dài như thế này mãi, viễn cảnh tương lai so với giấc mơ ban nãy, e là không khác gì mấy.
- Triệu Hoài, ngươi sao thế?- Nhìn vào hành động bất thường của đối phương, DG không khỏi lo lắng.
- Không sao, chỉ là hơi lo lắng một chút thôi. Xem ra, đã đến lúc thực hiện kế hoạch B. Nếu không... Ba chấm thực sự chứ!- Triệu Hoài mỉm cười bất lực, buông lời mà cảm thán.
- Kế hoạch B, đó là thứ gì vậy? Chúng ta có kế hoạch B hồi nào vậy. Sao ta lại không biết?- Nghe được lời mà hắn ta nói, DG thắc mắc không thôi.
- Kế hoạch B là bỏ chạy đó! Thời gian chỉ còn lại một ngày, đến lúc này cộng lông chim chúng ta còn tìm không thấy, huống chi là bắt được nó. Bây giờ đợi ta gom đồ, xong thì chúng ta ngay lập tức bỏ chạy!- Đó đã là cách tốt nhất mà hiện tại Triệu Hoài có thể nghĩ ra, dù sao so với tương lai tăm tối kia. Đây cũng được coi là lựa chọn sáng suốt.
- Bỏ chạy? Không phải là hôm qua, ngươi còn nói rằng. Nào là vì dân trừ hại, quyết tâm minh oan cho bản thân sao? Thế mà hôm nay, lại chuẩn b·ị đ·ánh bài chuồn. Đúng là thứ không có tương lai mà!- DG buông lời chế giễu, gièm pha không ít.
- Thì sao chứ? Hôm qua khác, hôm nay khác. Sao lại gộp chung mà nói được? Ta thà là không có tương lai, còn hơn là ngập trong c*t. Ngươi biết con mẹ gì mà nói!- Triệu Hoài bí quá hoá giận, xoay qua liền chửi luôn cả DG.
- Wa, cái đồ khốn nạn nhà ngươi, còn dám mắng cả ta. Cái đồ chó c·hết này, bíp bíp bíp...- Thế là, những lời văng tục cứ như nước chảy mây trôi, không ngừng tuôn ra. Xuyên thẳng qua đầu Triệu Hoài, khiến cho hắn ta phải chấp tay cầu thua, không sao mà mắng lại đối phương.
- Được rồi, được rồi! Là lỗi của ta, ta không nên mắng ngươi! Là lỗi của ta, ngươi hiền lành tốt tính, chỉ có ta loại cầm thú, đê hèn đáng c·hết được chưa?- Triệu Hoài bất lực mà chào thua. Ngôn từ của hắn ta so với DG mà nói, làm sao mà bằng.
- Coi như ngươi biết đều, nên lần này tha cho ngươi. Còn có lần sau, xem ta có hành ngươi ra bả hay không? Cái đồ chó c·hết này!- DG bây giờ đắc ý không thôi, dáng vẻ đó đúng là không chút nào giống với người máy.