Sau khi chịu đủ sự h·ành h·ạ đến từ DG, Triệu Hoài đã vô phương đối phó. Đành vậy, chuyện quan tâm trước mắt vẫn là tìm cách bỏ chốn. Dù sao thời gian dành cho hắn ta cũng không còn nhiều. Giờ mà không chạy, thì còn đợi đến bao giờ.
Ngay lập tức, Triệu Hoài trở về phòng. Thu dọn tất cả đồ đạc, gom vào một túi. Khoác lên vai, trong tư thế này của hắn ta không khác gì phường đầu trộm đuôi c·ướp. Thêm vào việc quấn khăn nửa mặt, đây là muốn người khác không hiểu lầm là không được mà. Cái dáng vẻ lấp lấp ló ló đó, càng làm cho người ta thêm phần hoài nghi.
Sau khi thu dọn tất cả, Triệu Hoài ánh mắt lưu luyến mà đóng sầm cửa lại. Vừa quay người về sau, chưa kịp nhìn rõ. Đã có một gậy đập thẳng vào mặt, khiến cho hắn ta nhất thời choáng váng đầu óc. Một gậy này như là muốn lấy mạng người ta vậy.
- Tên trộm nào to gan thế, cả gan vào phòng của ta!- Thanh Đạt lớn tiếng mà hét, theo sau đó mà trận đòn roi đánh tới.
- Là ta đây! Tên khốn kiếp nhà ngươi, không biết mở mắt mà nhìn à. Ây ya!- Triệu Hoài đưa tay ôm đầu, nghiêng mình cố thủ.
Thanh Đạt nghe được âm thanh quen thuộc, sớm đã biết đối phương là ai. Chỉ thấy hắn ta miệng bất giác cười mỉm, mất dần tính người. Mỗi đòn đánh tới, càng thêm phần mạnh tay. Thù mới hận cũ, cứ thế mà trút xuống.
- Tên trộm c·hết tiệt nhà ngươi, là ai thì ta mặc kệ. Đợi ta đánh xong một trận, liền đem đến phòng Kỉ Luật, xem ngươi còn mạnh miệng nữa hay không?- Thanh Đạt nghiến răng, tay cầm chặt gậy. Định một đòn đánh xuống, kết liễu tên trộm trước mặt.
Mắt thấy đối phương không có ý định dừng lại, thậm chí ra đòn còn có phần nặng hơn. Trông người chi bằng nhờ mình, Triệu Hoài ngay lập tức phản công. Tìm cho mình một con đường sống, trước sự hung tàn kia.
Triệu Hoài xoay người, đá vào chân trụ của đối phương. Khiến cho hắn ta nhất thời mất đi thăng bằng, sau đó thì trở mình. Đảo thủ thành công, ra đòn cây kéo, nhanh như chớp kẹp chặt lấy cổ Thanh Đạt.
Lại thêm phần ra sức, làm cho Thanh Đạt không sao thở được. Trong chớp mắt, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn. Nhưng hắn ta cũng không kém, lấy tay làm trụ, lại xoay người một vòng, ý định thoát khỏi trói buộc của đối phương.
Triệu Hoài nhận thấy ý định đó, thì làm sao để đối phương tội nguyện cho được. Ngay lập tức, ghì chặt lấy thân người của Thanh Đạt, đưa tay bắt lấy tay của hắn ta. Khiến cho Thanh Đạt nhất thời mà mất đi điểm tựa, người cũng vì lẽ đó mà ngay lập tức ngã xuống. Âm thanh phát ra, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy đau, vang vọng cả một hành lang.
Cả hai cùng nhau quằn quại dưới đất, không ai chịu ai. Người người đều ra sức, cùng nhau phân định thắng thua. Triệu Hoài dựa vào ưu thế kẹp cổ, liền chiếm phần hơn. Nhưng Thanh Đạt cũng không kém, đưa tay chống đỡ, nhất thời khó mà phân ra kẻ thắng người thua.
- Tên khốn nhà ngươi, còn không mau buông chân!- Thanh Đạt hét lớn, giả vờ yếu thế thực chất mục đích của hắn là tìm cho bản thân tiếp viện.
- Buông? Nói nghe hay ý nhỉ? Sao lúc đánh ta, ngươi không nương tay?- Triệu Hoài ra sức kẹp cổ đối phương, khuôn mặt cũng vì lẽ đó mà nghiến răng nghiến lợi hết mức.
- Tên trộm c·ướp nhà ngươi, còn dám lên tiếng chất vấn ta. Aya, nhẹ thôi!- Thanh Đạt cố thủ, vẫn là giả ngu. Dù sao trước tình huống này, không quen không biết mới là tốt nhất. Tránh cho đối phương, kéo bản thân vào hố sâu vô tận như trước đây.
- Còn giả vờ, vậy được, nếu như ngươi đã lựa chọn c·ái c·hết. Vậy thì, đừng có trách ta ra tay độc ác!- Nói rồi, Triệu Hoài liền ra sức, 'Cây kéo đoạt mạng 3000' ngay lập tức được thi triển. Bí kĩ ẩn truyền, một đòn lấy mạng. Sát thương, là không cần phải bàn tới. Người gặp g·iết người, phật cản diệt phật.
- Yaaaaaaa!- Triệu Hoài hét lớn, thêm phần trợ uy.
- Aaaaa!- Theo đó, là tiếng thét như mổ lợn của Thanh Đạt hoà vào, càng làm cho bầu không khí thêm phần náo nhiệt.
Dưới sát kĩ của đối phương, Thanh Đạt chỉ có đường chờ c·hết. Vào giây phút đứng giữa lành ranh của sự sống và c·ái c·hết. Con người, đều sẽ vô thức mà bộc phát ra những sức mạnh mà đến ngay cả chính bản thân họ, cũng sẽ không ngờ đến.
Thanh Đạt lúc này, dường như đã chạm đến điều đó. Tay của hắn ta trong vô thức, không ngừng luồn lách, vươn lên trong số phận ngặt nghèo của chính mình. Chỉ có như thế mới có thể tìm về cho bản thân một con đường sống.
Con đường sống kia, chỉ thiếu một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Cánh cửa của thiên đường kia, không tới 1cm, tựa hồ lại không thể nào chạm tới. Sự bất lực đó, bao trùm lấy Thanh Đạt. Nhưng trong nghịch cảnh này, sức mạnh trong người hắn ta vô thức mà bộc phát.
Chỉ thấy, Thanh Đạt không ngừng nhích người về trước, cố gắng trong từng giây từng phút, giành giật sự sống trong c·ái c·hết. Ông trời quả thật là không phụ lòng người, trong giây phút tưởng chừng như tất cả sẽ khép lại. Thanh Đạt vậy mà thành công chạm tới cánh cửa thiên đường đó, một đường thoát khỏi địa ngục, cứu vớt chính mình một cách cực kì ngoạn mục.
- Yaaaaa!- Thanh Đạt hét lớn, mười phần trợ uy cho bản thân.
Bàn tay của hắn ta không ngừng ra sức bóp lấy bi của đối phương. Triệu Hoài bây giờ, chỉ biết khóc thét. Nổi đau đó, là thứ khó mà diễn tả thành lời, cũng như cảm giác mà nó mang tới, không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt một cách trọn vẹn.
- Con mẹ ngươi, buông ra! Yaa!- Triệu Hoài mất sức, đòn 'Cây kéo đoạt mạng 3000' cũng vì thế mà trở nên vô dụng. Hắn ta của hiện tại, như cá nằm trên thớt, tùy thời mà bị người khác h·ành h·ạ.
- Tên khốn nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Nói rồi, Thanh Đạt không có ý định buông tha đối phương. Thậm chí hắn ta càng thêm phần ra sức mà bóp lấy bóp để, tính người cũng theo đó mà mất dần. Nụ cười hả hê, cứ thế mà hiện rõ trên khuôn mặt.
Dưới độc thủ của Thanh Đạt, Triệu Hoài liền đưa chân đá thẳng vào mặt hắn ta. Một đá đó như trời giáng, nhất thời khiến cho đối phương choáng váng hết cả mặt mày. Đường còn không thấy, lấy đâu sức mà ra đòn.
- Ta liều mạng với ngươi, cái đồ chó c·hết!- Triệu Hoài bây giờ, có bỏ chốn hay không đối với hắn ta mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Cùng với Thanh Đạt sống c·hết một phen mới là điều nên làm trước mắt.
- Ngon thì nhào vô, tưởng ta sợ ngươi à!- Thanh Đạt cũng không kém, vụ việc lần trước hắn ta vẫn còn ghim hận ở đó. Có cơ hội lần này, liền đem tất cả một lần trả sạch.
Hai người bọn họ, cứ như hai con trâu điên mà lao thẳng vào nhau. Âm thanh phát ra, chấn động là không hề nhẹ. Khí của hai bên, không ngừng giao thoa với nhau. Đẩy tới đẩy lui, một màn này đây là muốn phân định thắng thua.
Ban đầu là còn đẩy, lại do thương thế trên cơ thể của hai người bọn họ vẫn còn đó, liền cùng nhau mà ngã ra đất. Nhưng cuộc chiến không vì thế mà ngừng, thậm chí diễn ra còn hăng say hơn lúc ban đầu.
- Ya! Con mẹ nhà ngươi!- Triệu Hoài hét lớn, gia tăng không ít khí thế của chính mình. Liền thuận thế mà há miệng thật rộng, tung ra độc chiêu, một ngoạm thẳng vào vai đối phương.
- Tên chó c·hết này, lại dám cắn ta!- Sự đau đớn thể hiện rõ thông qua giọng nói của Thanh Đạt, khuôn mặt hắn ta nhăn nhó hết cả lớn.
Dưới độc chiêu của đối phương, Thanh Đạt liền tung ra những đấm thẳng vào mặt hắn ta, nhưng do khoảng cách quá gần. Sát thương mà nó gây ra, là không đáng để bàn tới. Lợi thế, một lần nữa do Triệu Hoài nắm lấy.