Long Cơ Chiến Hồn

Chương 168: Diễn tả một cách sinh động



Chương 168: Diễn tả một cách sinh động

Bọn họ ngàn lần không ngờ tới, Triệu Hoài lại có thể làm đến mức độ này. Mùi hương mà đống đồ đó phát ra, so với v·ũ k·hí s·inh h·ọc mà nói, hoàn toàn là không thua kém. Nhất thời khiến cho bọn họ, khó mà thích ứng cho được. Đám đông, đã giải tán hơn nữa. Những người còn ở lại, đều là những kẻ hóng hớt đích thực. Ý chí phải nói là cực kì kiên cường, không màn nguy hiểm.

- Đống đồ đó rốt cuộc là ngươi để ở đâu vậy? Mùi hương thế này, đúng là cực phẩm mà!- Thanh Đạt bịt chặt mũi, không dám hít thở. Nhưng vẫn lớn tiếng mà chất vấn, cũng chỉ vì hai chữ mà thôi, bức xúc.

- He he, ta đã sớm nói rồi mà, đống đồ đó ta vốn dĩ muốn bỏ. Các ngươi lại tự mình mở ra, làm sao mà trách ta cho được! (Không ngờ tới chứ gì, vì muốn tạo ra mùi hương có một không hai ấy. Ta liền đem đồ của mình, trực tiếp ngâm dưới cống. Thêm vào đó là khí Amoniac đặc trưng, liền có thể tạo nên sự hài hòa đến mức đáng sợ này. Sau đó thì dùng nilon quấn lại, đảm bảo mùi hương không chút phai nhòa. Vì một màn này, ta đúng là tốn không ít công sức mà!)- Triệu Hoài bây giờ, không khỏi đắc ý. Nụ cười đê tiện của hắn ta, mười phần gợi đòn.

Thầy Nghiêm chứng kiến một một màn này, thật sự là không biết nói gì hơn. Sớm đã biết đối phương không phải là hạng tốt lành gì, nào ngờ hắn ta vậy mà còn có thể làm đến mức độ như vậy. Tầm mắt, đúng là được mở rộng không ít.

( Thằng nhóc này, không biết lại muốn gây chuyện gì đây. Lần trước là đánh cháu viện trưởng, dọa ta gần c·hết. Lần này xem ra, là phiền phức không nhỏ rồi đây. Số ta khổ thật mà!) Thầy Nghiêm buông lời cảm thán, khoé mắt bất giác đã có chút cay.

- E hèm, chuyện này tạm thời không nói tới! Còn chuyện hai em đánh nhau, rốt cuộc là vì sao đây? Ai trong hai em, cho thầy một lời giải thích thích đáng hay không?- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, uy áp toả ra là cực kì mạnh mẽ. Đây là muốn thị uy với những học viên khác, nhằm nâng cao địa vị của phòng Kỉ Luật.

Triệu Hoài làm lớn mọi chuyện đến mức độ như vậy, chính là vì một giây phút này. Lần trước, hắn ta chỉ có một mình, mới bị đám người bọn họ bắt chẹt. Lần này đổi lại, chính là mượn sức mạnh của đám đông, đòi cho mình cái gọi là công đạo.

- Chuyện này đó à, chính là cùng nhau vui đùa một chút thôi. Không có sao cả, thầy cần gì mà căng thẳng như thế!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, theo đó là ẩn hiện nét gian xảo của bản thân.

- Vui đùa? Vui đùa cái kiểu gì, mà ngươi sống ta c·hết thế kia? Nhìn bộ dạng của hai em kìa, đây mà là vui đùa sao?- Thầy Nghiêm nheo mắt, khuôn mặt cũng vì lẽ đó mà trở nên uy nghiêm khó mà coi thường. Dưới cái nhìn của thầy ấy, mọi việc không sao che dấu cho được.

Nhưng Triệu Hoài vẫn là bày ra dáng vẻ vô tội, đối với hắn ta mà nói, chuyện này cũng thường thôi. Người từng trải tất nhiên là có khác, đứng trước nguy nan thế này, vậy mà vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có, không chút dao động.

- Cái này đó à... À... Ừm... Bọn em chơi hơi quá lố ấy mà!- Triệu Hoài tìm một cái cớ, ý đồ lấp liếm cho qua. Vẻ mặt hắn ta càng bình thản, thì ẩn chứa sau đó chính là một trận cuồng phong bão tố ập tới.

( Wa, lần này thì chơi ngu rồi. Chỉ tại lúc nãy hăng quá, cùng với Triệu Hoài đánh nhau một trận. Bây giờ thì hay rồi, cả hai cùng lúc bị tóm. Xem ra, chỉ có thể dựa vào kĩ năng diễn xuất thượng thừa của ta, mới có thể tự cứu lấy chính mình mà thôi!) Thanh Đạt một bên, đã bắt đầu âm thầm giở trò, chỉ thấy hắn ta mỉm cười giảo xá, nét âm hiểm đều hiện rõ hết trên khuôn mặt. Ý định rất đơn giản, chỉ cần đem tất cả tội trạng đổ lên đầu đối phương, bản thân tất nhiên sẽ trở thành kẻ vô tội.

- Thầy... Em không biết gì cả, chỉ tại Triệu Hoài...- Thanh Đạt một màn mếu máo, làm ra vẻ đáng thương. Chưa kịp kể hết câu chuyện, Triệu Hoài đã nhanh trí đi trước hắn ta một bước, ra tay đánh lén.

- Con muỗi!- Nói rồi, Triệu Hoài đưa nắm đấm to chà bá lửa của bản thân, vô tình đi thẳng vào miệng của Thanh Đạt. Làm cho hắn ta nhất thời khó mà phản ứng cho kịp, thế là lãnh trọn một đòn. Cái miệng máu không, câu chuyện đang kể cũng trở nên dang dở.

- A, ên ốn iếp à ươi a ộc ủ ới a! ( A, tên khốn kiếp nhà ngươi ra độc thủ với ta!)- Thanh Đạt hiện tại, khó mà nói rõ ngôn từ. Câu chuyện, tùy ý Triệu Hoài vẽ thế nào thì vẽ thế ấy. Dù sao ngoài hai người bọn họ ra, thì còn ai mà biết rõ đầu đuôi câu chuyện, sợ gì kẻ khác nắm thóp.

- Triệu Hoài, em làm gì thế?- Thầy Nghiêm lên giọng, chứng kiến một màn này đúng là nằm ngoài dự liệu. Ngàn lần không ngờ tới, đối phương vậy mà làm đến mức độ như vậy.

- Làm gì? Thầy không thấy con muỗi sao? Em là đang giúp bạn phủi muỗi mà thôi, thầy cần gì căng thẳng thế!- Truớc cái nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đó, Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

( Cái tên này, rốt cuộc là đang muốn làm gì đây. Ra tay đánh người ngay trước mặt thầy Nghiêm, đây là chán sống rồi à?) Nhìn về một màn đó, quần chúng không khỏi kinh ngạc. Dù sao từ trước đến nay, đây cũng được coi là trường hợp hiếm thấy.

- Triệu Hoài, em là đang giỡn mặt với thầy à? Có biết là em làm như vậy, hậu quả sẽ ra sao hay không?- Thầy Nghiêm lạnh giọng mà nói, ánh mắt trở uy nghiêm hơn bao giờ hết. Thoạt nhiên, bầu không khí cũng vì lẽ đó mà trở nên đáng sợ.

- Khoan đã, trước tiên thầy hãy nghe em giải thích. Sau đó định đoạt cũng chưa muộn!- Triệu Hoài mỉm cười, ý vị có phần sâu xa. Vừa tạo cảm giác thiện cảm, vừa mang đến cho người khác sự nguy hiểm khó mà lường trước.

- Có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng có ở đó mà úp úp mở mở!- Thầy Nghiêm trầm ngâm mà đáp lời, đây là muốn xem xem đối phương rốt cuộc là muốn giở trò gì.

- Thầy không biết đâu, đêm qua em khổ sở thế nào, cất công ra sao? Một mình em, bày binh bố trận, thiên la địa võng, vây trước đánh sau,... Nhằm bắt được tên biến thái kia, trả cho bản thân hai chữ trong sạch!- Triệu Hoài khóc lóc mà kể lể, khua tay múa chân không thôi.

Nhìn về một màn này, Thanh Đạt không khỏi bức xúc. Bản thân xem ra là nằm không dính đạn, chuyện này ai mà chịu cho thấu. Tất nhiên, phải tự tìm cho mình cái gọi là công đạo: " Ồi ắc i đánh a!" (Rồi mắc gì đánh ta!)

Lời mà đối phương nói ra, Triệu Hoài xem như là gió thoảng qua tai. Nào đâu để tâm tới, thuận tiện mà đẩy Thanh Đạt qua một bên. Tiếp tục với câu chuyện của mình, bày ra dáng vẻ đau thương vô cùng.

- Thật ra mà nói, đống đồ đó là em định đặt bẫy tên biến thái kia. Trên đó, còn bôi không ít là keo, một khi đã chạm vào khó mà thoát ra cho được. Vốn dĩ tên đó đã sập bẫy, em liền nhân cơ đó cùng với đối phương đại chiến 300 hiệp. Đánh tới đánh lui, đánh xui đánh ngược, trời long đất lở, chấn kinh bốn phương!- Triệu Hoài vừa nói vừa múa, làm ra dáng vẻ cực kì hoành tráng. Khiến cho người người ở xung quanh, dù biết đó là giả, nhưng vẫn gật gù tin theo.