Dưới sự diễn tả một cách cực kì sinh động của Triệu Hoài, khiến cho người người ở xung quanh đều nửa tin nửa ngờ. Dù sao cũng là đến từ một phía, vả lại tính cách của hắn ta không ai là không biết. Nhưng họ không có cách nào mà phủ nhận, đành miễn cưỡng nghe theo.
- Nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc kết quả ra sao?- Văn Thành đứng một bên không nhịn được, lớn tiếng mà chất vấn.
- Giề, nơi đây có chỗ cho ngươi sao mà lên tiếng! Đứng sang một bên đi, dõng cái tai lên mà nghe!- Triệu Hoài khinh miệt mà đáp, thái độ đúng là có chút coi thường đối phương.
- Ngươi...- Văn Thành làm sao mà nuốt trôi cục tức này, định lên tiếng phản bác thì bị thầy Nghiêm ngăn lại.
- Được rồi! Văn Thành, em yên lặng một chút đi! Triệu Hoài, rốt cuộc kết quả ra sao, kể hết ra đi. Đừng có vòng vo nữa!- Chứng kiến một màn này, sự kiên nhẫn của thầy Nghiêm cũng theo đó mà giảm dần.
Chỉ thấy khóe miệng Triệu Hoài xuất hiện nụ cười. Phải biết, mục đích của hắn ta chính là làm cho đối phương mất đi kiên nhẫn vốn có, từ đó mà dẫn đến sự hấp tấp không cần thiết. Có như vậy, kế hoạch của hắn ta mới thực sự thành công.
- Thầy không biết đâu, em cùng với tên đó đại chiến. Hắn ta vốn dĩ không phải là đối thủ của em, liên tục thất thế. Bị em đánh đến mức phải kêu cha gọi mẹ, sưng hết cả mặt mũi. Nhưng đáng tiếc, chậc chậc... Thật sự là quá tiếc đi mà!- Nói rồi, Triệu Hoài không ngừng tặc lưỡi, làm ra dáng vẻ có phần chua xót. Đây là do hắn ta cố tình làm như thế, nhằm dẫn dắt mọi người đi theo hướng mà bản thân đã sắp đặt từ trước đó.
- Chuyện gì thế? Sao kể giữa chừng ngươi lại dừng lại. Kể tiếp đi chứ!- Quần chúng một bên, đã bắt đầu bất bình. Cái thói kể chuyện ngắt quãng như thế này, ai mà chịu cho được.
- Gấp gì chứ! Đợi ta hít lấy một hơi, tâm tình sảng khoái. Rồi mới có tâm trạng mà kể cho các ngươi nghe, như vậy nó mới hay!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, giọng điệu nhẹ nhàng lại có phần uyển chuyển. Khiến cho người khác, không tài nào mà bắt bẻ.
Trái ngược với thái độ ung dung của Triệu Hoài, đám đông phẫn nộ nhưng không thể làm gì hơn. Chỉ có thể miễn cưỡng, mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm. Ai nấy nhìn về hắn, đều như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Đây cũng là thứ mà Triệu Hoài muốn, đó chính là kích động đám đông. Khiến cho bọn họ nhất thời nóng giận, đưa cảm xúc dâng trào đến mức cực điểm. Có như vậy, mới làm cho tỉ lệ kế hoạch của hắn ta, thêm phần thành công.
- Triệu Hoài, em cứ giỡn mặt như thế, đây là xem thường người khác quá rồi đúng không?- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, sự tức giận có thể cảm nhận thông qua ánh mắt.
- E hèm, nào có nào có! Em chỉ là gia tăng cảm xúc một chút thôi. Nào đâu dám giỡn mặt với ai, hì hì!- Triệu Hoài gượng cười, làm ra khuôn mặt có phần hoà nhã.
Sau đó xoay người, làm ra dáng vẻ kinh hồn bạc vía, tiếp tục câu chuyện đang kể dỡ: "Ta đánh nhau với hắn, mặc dù chiếm phần hơn. Nhưng thương tích cũng tính là không ít, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, khó mà so bì. Cũng mai là trước đó, hắn sập bẫy của ta. Không thì, khó mà nói trước được điều gì!"
- Các ngươi có biết không? Vào giây phút phân định thắng thua đó. Ta đánh ra một chưởng, hắn trả lại một cước. Có điều, chưởng của ta, đi nhanh hơn cước của hắn. Khiến cho đối phương, nôn ra một ngụm máu tươi, b·ị t·hương phải nói là không hề nhẹ!- Triệu Hoài khí thế hào hùng, khua tay múa chân làm ra một màn cực kì đẹp mắt. Khiến cho ai ai nhìn thấy, không khỏi cảm thán một phen.
- Vậy, tên biến thái đó đâu?- Quần chúng lên tiếng.
- Hzz, nói tới đây ta càng thêm tức. Vốn dĩ, ta đã tháo ra khăn trùm đầu của hắn, biết được thân phận thực sự của hắn. Nhưng đáng tiếc, tên ấy giở trò âm hiểm, nhân lúc ta không chú ý. Ra tay đánh lén, khiến cho ta nhất thời khó mà phản ứng cho kịp. Hắn ta liền nhân cơ hội đó, một đường chạy trốn!- Triệu Hoài làm ra bộ mặt có phần đau buồn, bước chân chậm nhịp, tiếc thương không thôi.
- Nhưng... Ta nào đâu để cho kẻ ác, dễ dàng bỏ trốn như thế. Tâm chính nghĩa trong người ta trỗi dậy, một đường truy đuổi gắt gao đối phương. Một sống một c·hết với hắn ta, vượt qua biết bao trở ngại, khó khăn thử thách nào đâu có thể cản bước được người thiếu niên tràn đầy chính khí này!- Triệu Hoài vừa nói, vừa làm ra dáng vẻ đạo mạo đoan trang. Khí thế phải nói là ngút trời, khó ai mà sánh bằng.
- Người khác ta còn tin! Sao từ miệng ngươi nói ra, nó lại đáng ngờ thế này?- Văn Thành đứng một bên, lên tiếng chế giễu.
- Có nghe không thì bảo? Sao cứ chọt chọt hoài vậy, có tin là ta nghỉ kể hay không?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt không khỏi khinh bỉ.
- Nghe! Kể đi! Có chuyện hóng còn đỡ hơn là không!- Quần chúng hô hào lên tiếng, đồng lòng đồng dạ mà đi trên con đường hóng hớt.
Triệu Hoài chính là muốn nhân cơ hội này, tạo cho bản thân một hình tượng tốt trong lòng của mọi người. Từ đó mà tạm biệt đi quá khứ đen thui thùi lùi kia. Mở đầu cho chính mình, một tương lai sáng lạng chưa từng có.
- Chắc các ngươi không tin đâu? Ta một đường truy đuổi, tốn không biết bao nhiêu là công sức. Ngay lúc tưởng chừng như sắp bắt được đối phương, thì cái tên trời đánh thánh đâm này!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về Thanh Đạt, nét mặt giận dữ đều là hiện rõ sự giận dữ.
- Ngươi... ngươi đấy, nhìn cái quái gì mà nhìn! Không biết từ đâu xong ra, ngăn chặn lấy ta. Tạo ra cơ hội để tên ác tặc kia trốn thoát, đúng là thành công thì ít, p·há h·oại thì nhiều mà!- Triệu Hoài thét lớn, cố tình tạo ra sự bi thương không cần thiết. Làm ra dáng tất cả nổ lực của bản thân, đều tan thành mây khói chỉ trong một khoảng khắc, đau thương khôn xiết.
( Cái tên khốn nạn này, rõ ràng là làm chuyện xấu bị ta bắt gặp. Nay lại muốn gắp đá bỏ tay người, đúng là đáng c·hết mà. Ta bị oan, ta muốn kêu oan!) Thanh Đạt khi không phải gánh hoạ trời giáng này, làm sao mà chịu cho thấu.
- Tên khốn nhà ngươi muốn vu...- Thanh Đạt kêu gào trong vô vọng, ánh mắt chan chứa sự oan ức không thôi.
Đáng tiếc, lời chưa kịp nói hết, Triệu Hoài lại một lần nữa hạ độc thủ. Hắn ta dễ gì để cho đối phương cất tiếng, nếu không mọi chuyện từ đầu cho tới, e là sẽ công cốc mất. Mắt thấy, một nắm đấm to như cục đá, đáp thẳng vào miệng Thanh Đạt, khiến cho lời mà hắn ta nói, liền trở nên ú ớ khó mà nghe rõ.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, ta không đánh là không được mà. Tức c·hết ta đi mất! Ngươi có biết rằng, vì cái tên biến thái đó. Những bạn học viên nữ, đã phải chịu bao nhiêu uất ức chưa? Họ đêm ăn không ngon, ngày ngủ không đủ giấc, nhan sắc tàn tạ theo năm tháng. Những gì họ đã chịu, ngươi làm sao mà hiểu được! Còn ta, chỉ vì cái tên biến thái đó, mà gánh tội danh không đáng có. Ngươi có biết ta khổ sở đến chừng nào không,...- Triệu Hoài vừa nói, vừa thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Thanh Đạt, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Chỉ có khi hắn ta thật sự ngất đi, kế hoạch này mới được xem như bước đầu thành công. Đây không phải là tư thù cá nhân, xin nhắc lại không phải là tư thù cá nhân nên Triệu Hoài mới làm thế.