Long Cơ Chiến Hồn

Chương 170: Thiếu mỗi bằng chứng



Chương 170: Thiếu mỗi bằng chứng

Sau khi đánh cho Thanh Đạt không kịp trở mình, Triệu Hoài liền nhân cơ hội này mà ra tay thật nặng. Đánh đến mức, đối phương trực tiếp ngất đi. Chỉ có như vậy, mới tránh cho hắn ta nhiều chuyện, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến kế hoạch mà bản thân đã dày công xây dựng thì c·hết chứ sống gì nổi nữa với mọi người xung quanh.

Chứng kiến một màn huyết hải thâm thù, anh em tương tàn như thế này ngay trước mặt. Thầy Nghiêm, quả thật là không biết nói gì hơn. Đến ngay cả người nhà, Triệu Hoài còn có thể ra tay cho được. Huống chi là người ngoài, rồi đến những kẻ đắc tội với hắn ta.

( Tên nhóc này, sao mà ra tay tàn độc thế không biết nữa. Đánh Thanh Đạt đến mức độ không còn hình người thế kia, mà mặt không chút biến sắc. Xem ra, tương lai nhất định phải đề phòng nó cẩn thận mới được. Nếu không một ngày nào đó bị cắn ngược một phát, không phải là không thể!) Thầy Nghiêm lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt trầm ngâm thấy rõ.

- Triệu Hoài, được rồi, dừng tay lại đi. Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại ra tay với đồng học thế kia?- Thầy Nghiêm cất tiếng quở trách, như có như không.

- Nhưng tên này đáng c·hết thật mà... Không tại hắn ta, thì tên biến thái ấy nào đâu chạy thoát. Gieo nhân nào thì gặp quả đó, đây xem như là một chút trừng nhỏ dành cho hắn vậy!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tựa hồ mang một chút ưu buồn.

( Đây mà là trừng phạt nhỏ đó à, đánh đến mức sống dỡ c·hết dỡ thế kia. Có mà muốn lấy mạng người ta thì có, chứ ở đó mà trừng phạt nhỏ. Sớm đã nghe danh Triệu Hoài, bây giờ tận mắt chứng kiến, mới biết đó không phải là hư danh!) Nhìn về một màn trước mắt, quần chúng không khỏi cảm thán. Ai nấy cũng đều há hốc mồm trước sự tàn ác của Triệu Hoài.

- Ngươi không phải là nói đã thấy mặt của tên biến thái hay sao? Người ấy là ai, sao không nói thẳng họ tên cho nhanh? Cần gì phải lòng vòng phiền phức đến thế?- Văn Thành đứng một bên lên tiếng, giọng điệu mang một phần chất vấn.

Chỉ thấy, Triệu Hoài không nói gì, bước chậm từng bước mà tiến tới gần Văn Thành. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cũng vì lẽ đó mà trở nên khác thường đến lạ. Hai bên cứ thế mà giao lưu sâu sắc.

- Ta cũng muốn lắm chứ! Nhưng thân phận của đối phương hơn người, có kẻ chống lưng. Chỉ sợ một khi nói ra, các ngươi lại không tin, cho rằng ta bịa đặt. Vừa đắc tội với người đó, vừa mất uy tín với mọi người xung quanh, chuyện ngu như thế. Sao mà ta làm cho được?- Triệu Hoài lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt trầm ngâm không thôi. Quay người về sau mà đi, bước chân trở nên nặng trĩu lúc nào không hay.

- Vậy kẻ đó là ai mới được?- Quần chúng hóng hớt mà lên tiếng, ai ai cũng muốn biết danh tính thật sự của tên biến thái ấy. Dù sao đây cũng là chủ đề người người nhà nhà quan tâm.

( Sao ta cảm thấy, có mùi bất ổn đâu đây. Cái tên Triệu Hoài này, rốt cuộc là muốn làm gì thế? Đêm qua ta h·ành h·ạ hắn không ít, với tính cách của hắn ta, không trả thù mới là lạ đấy. Lẽ nào...!) Văn Thành rơi vào suy tư, bỗng chốc cảm thấy lạnh cả sống lưng. Bất thường chắc chắn là có rồi, chỉ là không biết nó nằm ở đâu.

- Triệu Hoài, em nói như vậy thì uy danh của phòng Kỉ Luật, em để ở nơi đâu? Cho dù người đó là ai, kẻ chống lưng là người như thế nào đi chăng nữa? Một khi đã phạm tội, nhất định sẽ chịu sự chế tài của...- Thầy Nghiêm lí lẽ hùng hồn mà đáp, uy áp toả ra phải nói là kinh người. Đây là muốn thị uy với tất cả những học viên xung quanh, để cho bọn họ biết, quyền lực mà phòng Kỉ Luật nắm giữ, rốt cuộc lớn đến nhường nào.

( Xì, nói thì hay lắm! Không phải lúc ta bắt Cảnh Hoà chịu tội, ông không phải sợ đến són cả ra quần sao? Giờ thì ở đây mà nói phét, có mấy tên không trải sự đời kia, mai ra mới tin thôi. Đợi đó đi, thù mới hận cũ xem ta có trả hết một lượt hay không?) Triệu Hoài mỉm cười gian ác, sự xảo quyệt mới dần hiện rõ.

- Khoan đã!- Văn Thành nhận ra có điều không đúng, ngay lập tức lên tiếng cắt ngang lời thầy Nghiêm đang nói. Tránh cho trường hợp đi quá xa, đến lúc muốn quay đầu nhìn lại thì quá muộn. Dù sao hắn ta cũng đôi phần hiểu rõ tính cách của Triệu Hoài. Đây chắc chắn là cái bẫy, không phòng là không được.

- Khoan đã! Triệu Hoài, nếu như ngươi đã biết tên biến thái đó là ai, vậy có bằng chứng hay không?- Văn Thành nhìn về đối phương bằng ánh mắt sắc bén, lớn tiếng mà chất vấn.

- Ta mà có bằng chứng, thì còn đứng đây mà nói chuyện với ngươi sao? Sớm đã đem chuyện này báo cáo lên trên, t·rừng t·rị tên ác tặc đó rồi!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, mặt không chút gợn sóng.

( Ta biết ngay mà, tên khốn này chính là muốn vu oan giá họa cho người khác. Làm lớn chuyện như thế, thì ra mục đích của hắn ta là như vậy. Không cần nói cũng biết, người hắn muốn ra tay hãm hại không ai khác chính là ta đây. Tên khốn này, được lắm!) Văn Thành nhìn về Triệu Hoài, ánh mắt không khỏi căm thù. Chỉ là giữa hai bên, đều thiếu cái gọi là bằng chứng, khó mà kết tội đối phương.

Mắt thấy, kế hoạch của chính mình sắp thành, lại bị Văn Thành chen lời vào. Khiến cho nó trở nên dở dở ương ương, khó mà chắc chắn cho được. Vì thế, Triệu Hoài tiếp tục cất lời, dẫn dắt câu chuyện theo hướng mà bản thân đã định sẵn.

- Thầy Nghiêm à, không biết nếu như h·ung t·hủ đó, thân thế có phần hiển hách. Thì phòng Kỉ Luật của ngài, không biết sẽ xử lí sao đây? Là trừng phạt thích đáng hay là xử sự cho qua?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về đối phương, ý đồ theo đó mà hiện rõ. Miệng bất giác mỉm cười, gian xảo không thôi.

Tất nhiên, là không đợi thầy Nghiêm kịp lên tiếng. Triệu Hoài đã nhanh nhảo tự mình tiếp lời, biến cuộc hội thoại này, trở thành độc thoại của riêng mình hắn. Có như vậy, mới có thể ép được đối phương đi theo sự sắp đặt của chính mình.

- Thầy Nghiêm là người công chính nghiêm minh, người xứng với tên. Nào đâu có vì cái gọi là quyền thế, mà sợ sệt lung lay, dễ dàng tha tội cho kẻ ác. Đúng không mọi người?- Triệu Hoài quay người về đám đông, khí thế phải nói là bừng bừng như ngọn lửa ban trưa. Nhằm tìm kiếm cho mình sự đồng tình đến từ bọn họ, lợi dụng dư luận để ép đối phương không còn đường lui.

Đám đông vậy mà lại im như tờ, bọn họ vốn dĩ chỉ muốn hóng chuyện là chính. Nào đâu quan tâm tới cái gọi là đúng sai, bây giờ gọi hỏi, khó mà trả lời cho phải. Tất nhiên, điều này Triệu Hoài đã dự tính tới, liền cài cắm người trong đó. Chỉ cần có kẻ khơi mào, không sợ những người khác không làm theo.

- Đúng! Xử phạt thích đáng, t·rừng t·rị cái ác chính là tôn chỉ của phòng Kỉ Luật. Cho dù người ấy là ai, thì khó lòng mà thoát khỏi!- Người mà Triệu Hoài cài vào, đã bắt đầu điên cuồng hò hét. Giá có 200, mà hét thấy ghê lắm.

- Đúng! Không sợ cường quyền! Xử phạt cái ác!- Dưới sự kích động đó, đám đông hiện tại, đã bắt đầu tham vui. Người nào người nấy, đều ra sức mà điên cuồng reo hò. Đồng thanh đồng dạ, truy cầu lẽ phải.

Nhìn vào một màn này, Triệu Hoài không khỏi hài lòng. Bản thân bỏ ra nhiều công sức đến vậy, cuối cùng cũng được đền đáp, đúng là khổ tận cam lai. Xem ra việc hiến tế Thanh Đạt, tăng không ít tỉ lệ thành công.