Long Cơ Chiến Hồn

Chương 176: Cực hạn của sự sợ hãi



Chương 176: Cực hạn của sự sợ hãi

Trong lúc Triệu Hoài cùng với DG vui đùa, nô nức không thôi, cười cười nói nói. Thì Vẹt Hỉ Phúc, đang cực lực nếm trải nọc độc của Rắn Cạp Xích. Chất độc đó, đem sự sợ hãi của nó, không ngừng khuyếch đại đến mức cực hạn. Để cho chim nhỏ hiểu rõ, như thế nào mới được gọi là cảm giác sợ hãi tột độ.

Mở đầu, là khung cảnh tươi sáng ngập tràn trong nội y, hương thơm lan toả đến mức ngào ngạt. Điều này, khiến cho Vẹt Hỉ Phúc thích thú không thôi, nét cầm thú điều hiện rõ hết trên mặt. Chỉ thấy, nó không nói nhiều lời, trực tiếp lao thẳng vào đống đồ đó, tận hưởng niềm vui hiếm có này. Mà quên mất đi, sự việc mới vừa diễn ra ban nãy. Tất cả như giấc mộng, chân thật nhưng cũng đầy ảo tưởng.

- Úi giời ơi, đây là thiên đường à? Thích thế nhở! Ta có ở đây cả đời cũng được, không cần phải trở về, nhìn mặt cái tên đáng ghét kia!- Vẹt Hỉ Phúc thích thú mà ngụp lặn trong đống đồ đó, khuôn mặt đều lộ rõ sự thoả mãn của bản thân.

- Yeee, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thiên đường mà. Khà khà, không ngờ Vẹt ta, còn có một ngày này, thích quá đi mất!- Con chim đó bây giờ, vẫn còn tận hưởng trong niềm vui, đâu biết rằng ác mộng chỉ mới vừa bắt đầu.

Vẹt Hỉ Phúc ngâm mình trong nội y, cả người đều toát lên sự sung sướng khó mà diễn tả thành lời. Cái giấc mơ này, nó đã mơ tới không biết bao nhiêu lần. Nhưng cảm giác chân thật như vậy, cũng là lần đầu gặp phải. Điều này khiến cho con cầm thú ấy, không khỏi thích thú.

- Thời của ta tới rồi, tới rồi!- Mở đầu là mật ngọt, kết thúc sẽ là đau thương. Ác mộng thật sự, giờ mới diễn ra.

Chỉ thấy, đống nội y đó không ngừng động đậy, tựa hồ như có sinh mệnh. Vẹt Hỉ Phúc mơ hồ cảm nhận, sự bất thường đâu đây. Cộng lông tài trên đầu, thoạt nhiên mà run lắc dữ dội. Đây là dấu hiệu của việc nguy nan đang sắp đến gần.

- Chuyện gì thế này?- Vẹt Hỉ Phúc ngay lập tức cất cánh bay lên, mắt nhìn vào khung cảnh trước mặt, ngạc nhiên không thôi.

Đống đồ ấy, sau khi chuyển mình một cái, ngay lập tức biến thân trở thành một con rắn khổng lồ. Hình dạng của nó, không khác gì là mấy nếu so với Rắn Cạp Xích. Thậm chí, còn có phần hung dữ hơn so với chính chủ.

- Rắ...n sa...u nó... Lại... Xuất hiện... Ở đây?- Cảnh tượng này, đúng là dọa cho chim nhỏ sợ hãi mà. Thiên đường và địa ngục, không ngờ chỉ cách nhau ở một khoảnh khắc.

Rắn Cạp Xích sau khi hiện hình, liền liếc nhìn chim nhỏ kia một cái. Ánh mắt đó, cũng đủ khiến cho Vẹt Hỉ Phúc không tự chủ mà run rẩy toàn thân, cái cảm giác hoảng loạn đã bắt đầu sinh ra trong lòng. Bầu không khí cũng vì lẽ đó, mà trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Nhìn đểu, không. Nhìn thì ăn thua gì, Rắn Cạp Xích còn muốn ăn thịt Vẹt Hỉ Phúc nữa là. Chỉ thấy, con rắn khổng lồ đó, há cái miệng rộng của mình, mà hống lớn một tiếng. Khiến cho con chim kia, mất không ít là lông. Sống lưng bất giác, mà lạnh hết cả người.

- Yaaaa, cái quái gì thế kia?- Vẹt Hỉ Phúc không kịp nghĩ nhiều, liền dùng hết tốc lực, ra sức mà bay. Sợ rằng chỉ chậm trễ một giây, bản thân liền có thể bỏ mạng tại nơi đây.

Cũng mai là con chim đó bay nhanh, mới tránh khỏi cái miệng rộng của Rắn Cạp Xích kia. Nếu không, trò vui lại kết thúc quá nhanh, thì còn gì đâu hay ho để xem. Một màn rượt đuổi, chính thức bắt đầu.

Sau khi để cho con mồi chạy thoát, Rắn Cạp Xích liền ra sức truy đuổi. Cái thân hình lớn đó, tốc độ vậy mà không kém, ngược lại di chuyển còn ở mức cực nhanh. Chớp mắt, nó đã há rộng cái miệng của mình, ý đồ một ngoạm mà nuốt trọn con chim kia vào trong bụng.

Dưới sự truy đuổi gắt gao của đối phương, Vẹt Hỉ Phúc cũng chỉ có thể, một đường trốn chạy. Dù sao đứng trước thiên địch của bản thân, nó đơn giản cũng chỉ là con mồi chờ g·iết. Bay nhanh, mới là phương án giữ mạng tốt nhất.

Trước cái miệng rộng sắp t·ấn c·ông tới kia, Vẹt Hỉ Phúc liền dùng hết khả năng của mình, bức phá tốc độ, thành công thoát khỏi cửa tử. Nhanh chóng bỏ mặc kẻ địch phía sau, không thấy bóng dáng nơi đâu. Đúng là khi đối diện với sợ hãi của bản thân, dù là người hay chim, cũng đều sẽ vô thức bộc lộ ra những khả năng của chính mình, mà đến ngay cả ngay chính bản thân họ cũng không biết đó là gì.

Vẹt Hỉ Phúc sau khi bỏ rơi rắn lớn ở phía sau. Nó của bây giờ, đã bày ra cái dáng vẻ đắc ý không thôi. Khuôn mặt, thiếu điều hất ngược lên trời. Tâm thái liền có phần ung dung tự tại, miệng còn không ngừng hít sáo tự mãn. Nhìn vào cái bộ dạng này, khó mà biết rằng, nó như với vừa trải qua cận kề c·ái c·hết vậy.

- Con rắn lớn ngu ngốc kia, dám có ý đồ ăn thịt ta. Ở đó mà nằm mơ đi! Thịt của bổn đại gia, là thứ mà ngươi có thể ăn được sao? Rắn ghẻ mà đòi ăn thịt ta, đúng là không biết thân biết phận mà!- Vẹt Hỉ Phúc được dịp, liền buông lời khinh miệt đối phương.

Nào ngờ, lời vừa nói dứt, một thân ảnh to lớn đã xuất hiện ngay trước mặt nó. Một màn này, đúng là dọa người mà. Cũng mai là Vẹt Hỉ Phúc phản xạ nhanh nhẹn, kịp thời điều hướng, mới thoát được một ải. Nếu không, lại là một màn tự vả cực mạnh.

Chưa kịp định thần, Rắn Cạp Xích đã t·ấn c·ông tới. Một đuôi quất mạnh, xé gió mà đi. Vẹt Hỉ Phúc liền uốn lượn một vòng, xoay người mà tránh. Tăng tốc tức thời, một đường chạy trốn. Chỉ có như vậy, mới là lựa chọn an toàn nhất.

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, không hiểu vì sao trước mặt Vẹt Hỉ Phúc giờ đây, lại có bóng dáng của Rắn Cạp Xích xuất hiện. Điều này, khiến cho nó kinh ngạc không thôi. Trái tim bé bỏng ấy, đúng là được kích thích đến mức cực độ mà. Cứ như thế, cho dù nó đi đến nơi nào, bay đến bao xa thì không bao giờ có thể thoát khỏi thiên địch của bản thân vậy.

- Chuyện quái gì thế kia? Nó biết tốc biến à, sao lại xuất hiện ở đây? Đây rõ ràng là muốn lấy mạng ta mà!- Tâm trạng hiện tại của Vẹt Hỉ Phúc, dần rơi vào hoang mang khó mà thoát ra. Càng như thế, nọc độc của Rắn Cạp Xích mới thực sự phát huy hết tác dụng vốn có của nó.

Không thể nghĩ được nhiều, điều mà Vẹt Hỉ Phúc cần phải làm trước mắt. Chính là làm sao mà thoát khỏi con rắn khổng lồ kia? Nếu không mạng nhỏ của nó khó mà bảo toàn thì lấy đâu thời gian mà suy với chả nghĩ.

Chớp mắt, Rắn Cạp Xích trước mặt đã lao mình t·ấn c·ông tới. Vẹt Hỉ Phúc liền xoay người né tránh, dựa vào ưu thế nhỏ con. Không ngừng luồn lách qua cơ thể có phần to lớn kia. Sự vùng vẫy trước c·ái c·hết này, như là gia vị của món ăn vậy. Càng đặc sắc, thì càng trở ngon lành hơn bao giờ hết.

Vẹt Hỉ Phúc một đường chạy trốn, nó của hiện tại sợ hãi hơn bao giờ hết. Cái cảm giác luôn có thứ gì đó trực chờ ăn thịt bản thân, đang không ngừng ám ảnh lấy con chim nhỏ này. Nhưng không vì thế, mà nó đầu hàng số phận, gục ngã chờ c·hết.

Bay được hồi lâu, lại không hiểu vì sao, xung quanh Vẹt Hỉ Phúc đều là màn đêm tăm tối, không chút ánh sáng. Tĩnh mịch, âm ưu, mịt mù là những gì mà nó đang trải qua. Từng sợi lông tơ trên cơ thể, đều bất giác mà dựng đứng lên. Cộng lông tài trên đầu, đã không ngừng cảnh báo nguy hiểm sắp đến gần.

- Bay hướng nào? Bay hướng nào?- Nhìn về cảnh vật xung quanh, Vẹt Hỉ Phúc không khỏi hoang mang trong lòng. Mà đâu biết rằng, sau lưng đang có cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó.