Long Cơ Chiến Hồn

Chương 184: Bạo lực lên ngôi



Chương 184: Bạo lực lên ngôi

Lại nói đến, Triệu Hoài bị đối phương nắm rõ tang chứng trong lòng bàn tay. Nụ cười trên môi, không biết đã tắt từ bao giờ. Nét mặt, liền trở về với dáng vẻ nghiêm túc. Phản phất trên người, còn có cả khí tức của sự nguy hiểm.

- Sao, Triệu Hoài, ngươi còn lời gì muốn nói không? Hay là khoanh tay chịu trói, theo ta đến phòng Kỉ Luật để nhận tội!- Văn Thành buông lời chế giễu, giờ lợi thế trong tay, hắn ta vui mừng đều có đủ.

- Cần gì nhiều lời với tên đó, chúng ta trực tiếp ra tay bắt giữ không phải là được sao?- Thị Thu đứng bên, nhìn về một màn này mà không khỏi khó hiểu. Liền ghé sát tai Văn Thành mà hỏi nhỏ, giải đáp một chút thắc mắc trong lòng.

- Làm như vậy, thì còn gì vui nữa? Phải biết chơi đùa một chút, mới có sự kích thích trong đó. Hiểu không?- Văn Thành tận tình giải thích nhưng nét mặt của cô em gái này, vẫn cứ là ngơ ngơ khó hiểu thế nào. Mặc dù không hiểu, nhưng Thị Thu vẫn gật đầu cho có, tránh làm mất mặt anh trai mình.

Đối với Thị Thu mà nói, trực tiếp ra tay đánh nhanh rút gọn mới là kế sách hay. Hạng người như Triệu Hoài, cô ta căm phẫn không thôi. Nào đâu có thời gian, cùng với đối phương chơi đùa một phen.

Văn Thành khi nhìn thấy Triệu Hoài kích động đám đông, lại cộng thêm thời gian của hắn ta gần đến hạn. Biết chắc rằng, đêm nay đối phương nhất định sẽ hành động, làm ra hành vi xấu xa nào đó. Nhằm vu oan người khác, thoát khỏi tội trạng kia. Mà kẻ xui xẻo đó, không cần nghĩ cũng biết, chính là bản thân mình đây.

Thế là, liền tương kế tựu kế, bày ra thiên la địa võng. Sắp đặt sẵn cái bẫy lớn này, chỉ chờ mỗi đối phương tới. Khiến cho hắn ta một lần và mãi mãi, không thể nào trở mình cho được, vạn kiếp bất phục. Từ đó, trở thành người chiến thắng trong cuộc chơi lần này. Công sức bỏ ra, cũng tính là không ít.

Tình hình hiện tại, đều là sự bất lợi đối với Triệu Hoài. Hắn ta vậy mà không chút dao động, nét mặc vẫn cứ là thản nhiên, bình chân như vại. Mắt thấy, trên khoé môi còn xuất hiện nụ cười xấu xa, ý đồ bất chính theo đó mà hiện rõ.

- Có lẽ con chim đó, giờ đã ra tay rồi. DG, tới lượt ngươi, đừng phế quá đấy, tránh làm mất mặt ta!- Triệu Hoài ngay lập tức liên hệ với DG, cầu cứu viện trợ. Đã đến lúc, chứng minh sức mạnh của khoa học kĩ thuật lợi hại như thế nào.

- Tới lượt ta ra sân rồi sao? Vậy để ta cho ngươi biết, thế nào là sức mạnh của một thánh giáp. Thiếu niên, hãi kh·iếp sợ đi!- DG khí thế hùng hồn, mỗi lời nói ra đều chắc nịch không thôi.

Nói rồi, đèn trong căn phòng không ngừng nhấp nháy. Bầu không khí xung quanh, thay đổi đến lạ thường. Ai nấy, đều cảm nhận thấy rõ, nguy hiểm đang đến cận kề. Đối diện với nó, là nụ cười có phần man rợ mà Triệu Hoài phát ra.

- Khà khà, các ngươi còn có cái quái gì nữa, thì lấy ra chơi hết đi. Ta đây không sợ đâu! Khà khà!- Tiếng cười của Triệu Hoài, càng làm cho căn phòng đáng sợ hơn bao giờ hết. Đối với người khác mà nói, hắn ta hiện tại không khác gì kẻ mất trí cả.

- Cười cái quái gì mà ghê thế? Bí quá hoá sảng à?- Đang lúc Văn Thành hoang mang không hiểu vì sao mà đối phương lại cười như được mùa thế kia. Thì người bên cạnh lên tiếng, hắn ta mới rõ sự tình.

- Thiếu gia! Video... Video mất rồi. Những video liên quan đến đối phương, đều đã bị ai đó xóa hết rồi!- Trần Khánh liền đem sự bất thường đó, báo cáo lên trên.

Điều này, khiến cho mọi người ở đó, không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc là Triệu Hoài làm bằng cách nào, lại có thể một tay che trời. Trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng xóa sạch những video đó mà không để lại chút dấu vết. Chuyện này, e là không đơn giản.

- Cái gì? Bị xóa hết rồi sao? Không thể nào, tại sao lại như vậy?- Nghe được lời đó, Văn Thành khó mà chấp nhận cho được. Dày công sắp nay lại hóa công cốc, đúng là tốn công phí sức mà.

- Sao? Còn có chiêu gì, thì lấy ra hết đi! Anh đây tiếp hết!- Triệu Hoài mỉm cười thỏa mãn, đắc ý không thôi.

( Các ngươi đặt bẫy, tưởng rằng ta không biết à? Sớm đã đề phòng rồi, nên mới sai con chim kia hành động. Cắm USB xâm nhập vào hệ thống máy chủ ở phòng Kỉ Luật. Sau đó, chỉ cần DG động tay động chân. Liền đem tất cả camera ở đây vô hiệu hóa hết, xóa máy cái video đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Khà khà, bất ngờ chưa mấy thằng lồi!) Tất cả dường như đang đi theo tính toán của Triệu Hoài, nếu như biến cố không xảy ra. E là mọi chuyện, không có gì khó khăn cả. Nhưng đời mà, nào đâu dễ dàng như vậy.

Nhìn về thái độ hống hách của đối phương Văn Thành không khỏi tức giận. Tưởng rằng bản thân đã có thể nắm thóp được hắn ta, ngàn lần không ngờ Triệu Hoài còn có một màn chuẩn bị phía sau. Xem ra cuộc chơi này vẫn còn chưa ngã ngũ, thì khó mà phân định kẻ thắng người thua.

Triệu Hoài miệng cười không ngớt, nào đâu có để ý đến xung quanh. Đến khi giật mình nhìn lại, không biết đối phương đã bao vây bản thân từ bao giờ. Có lẽ do đắc ý quá sớm, mà hắn ta quên mất rằng mình đang nằm trong địa bàn kẻ địch.

- Ý gì đây? Muốn đánh nhau à?- Ai nấy nhìn về Triệu Hoài, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy. Khí thế dâng trào, tưởng chừng bất kì lúc nào cũng có thể động thủ.

- Triệu Hoài nhà ngươi, đêm khuya đột nhập phòng của ta. Ý đồ muốn vu oan giá hoạ cho người khác. Đừng tưởng xóa đi chứng cứ thì ta không thể làm gì được ngươi. Trước tiên bắt giữ, sau đó dụng hình tra khảo. Ngươi khai ra thì tốt, không thì... Hà hà. Ngươi xem, như vậy có tốt không?- Văn Thành sắc mặt nghiêm nghị, nhưng ẩn hiện trong đó là nét gian tà không thể thiếu.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Thị Thu hét lên đầy giận dữ, theo đó là một kiếm chém tới.

- Way, chúng ta nói chuyện với nhau thôi không được sao? Sao lại đánh đánh g·iết g·iết thế này? Chuyện này ấy mà, ta không thích cho lắm đâu. Sợ đánh các ngươi kêu cha gọi mẹ, lại có phiền phức nữa!- Triệu Hoài xoay người né kiếm, còn không quên buông lời đùa cợt đối phương.

- Lên!- Trần Khánh lớn tiếng mà nói, uy thế không ít.

Theo sau đó, những người còn lại cũng tham gia góp vui. Người có đao góp đao, người có kiếm góp kiếm, người có chùy góp chùy,... Cùng nhau, chung tay dí đánh hội đồng đối phương. Thế cục trong phút chốc, liền rơi vào hỗn loạn.

Triệu Hoài, đứng giữa vòng vây, một mình đối chiến với hơn mười người kẻ địch. Ai nấy ra đòn, đều không chút kiên nể. Đây là muốn cùng với hắn ta, phô diễn thực lực một phen. Đối với bọn họ mà nói, không c·hết là được rồi.

Mặc dù như vậy, Triệu Hoài không chút nào rơi vào yếu thế. Nhịp nhàng uyển chuyển tránh mọi đòn đánh tới, cứ như cơn gió, khó mà nắm bắt cho được. Lúc cần thì phản công, không cần thì nhẹ người né tránh. Khiến cho đối thủ, nhất thời không gây ra tổn tại gì cho bản thân.

Tình thế bây giờ, đã rơi vào loạn chiến. Khi mà ngôn từ bất lực, cũng chính là lúc b·ạo l·ực lên ngôi. Áp dụng vào tình huống này, có lẽ sẽ đúng. Chỉ là thời gian của Triệu Hoài, liệu có cho phép hắn ta dây dưa với đám người bọn họ hay không mà thôi.