Triệu Hoài cùng với đối phương, cực lực giao chiến. Mỗi đòn đánh tới, đều là nguy hiểm khôn lường. Chỉ cần lơ là một chút thôi, khó mà nói trước được điều gì. Cẩn thận thôi thì cũng chưa đủ, phải biết kết hợp với phản xạ nhanh nhẹn, mới có thể bảo toàn bản thân trước sự t·ấn c·ông dồn dập kia.
Nhưng kẻ địch nào đâu phải là phường dễ xơi. Không phải tinh anh gia tộc, thì cũng là thiếu niên thiên tài, người người kinh sợ. Văn Thành, Thị Thu chính là một trong số đó. Mặc dù Văn Thành không trực tiếp tham chiến, nhưng những phi đao hắn ta phóng đi. Tất nhiên là gây ra không ít khó khăn cho đối phương.
Triệu Hoài vừa phải tránh những đòn cận thân, vừa phải đề phòng những phi đao lao tới. Nhưng như thế, cũng không đủ gây lên sức ép cho hắn ta. Kinh nghiệm thực chiến của tên này, phải nói là cực kì mạnh. Đó là nhờ vào những lần khổ luyện trước đây, mới có chút thành tựu như bây giờ.
Mỗi một đòn đánh tới, gần như sắp chạm trúng. Bằng một cách thần kì nào đó, đều được Triệu Hoài nhẹ nhàng né tránh vào giây cuối. Thương tổn là hoàn toàn không có, nét mặt hắn ta còn nhởn nhơ hơn bao giờ hết. Xem ra những khổ cực trước đây không phải là không có thành quả.
- Các ngươi chưa ăn cơm à? Đánh đấm thế này mà coi được. Thôi, mạnh ai về nhà nấy, ngủ sớm đi cho khỏe!- Trong lúc giao đấu, Triệu Hoài còn không quên lên tiếng trêu chọc đám người bọn họ một phen.
Ai nấy khi nghe được lời đó, đều tức giận không thôi. Mỗi đòn đánh ra, uy lực đều tăng mạnh. Đây cũng chính là thứ mà Triệu Hoài muốn. Nhân cơ hội này, phá luôn phòng của Văn Thành thì càng tốt. Việc nào trong tầm với, thì đừng có bỏ qua.
Thị Thu một kiếm chém tới, như xé gió mà đi, nhẹ nhàng nhưng sát ý phải nói là cực kì cao. Triệu Hoài chỉ là sơ ý nhất thời, đã bị cô ta tặng cho một v·ết t·hương trên tay. Đau đớn tất nhiên là có, nhưng mà vả mặt thì là cực mạnh.
- Nói! Sao không nói nữa đi?- Thị Thu giận dữ mà thét, nét mặt mười phần căm phẫn. Đây cũng không phải là lần đầu giao chiến, nhưng mỗi lần như thế, hắn ta đều buông lời giễu cợt. Khiến cho cô ta, khó tránh khỏi việc nóng giận.
Mới vừa nói lời khi dễ người ta, nay lại b·ị t·hương như thế. Mặt mũi của Triệu Hoài, cứ theo đó mà mất sạch. Đã vậy, còn bị đối phương lớn tiếng mà mắng. Xem ra, hắn của ngày hôm nay, vẫn còn chưa hết xui xẻo. Không biết kế hoạch của bản thân, có vì đó mà ảnh hưởng hay không. Mọi chuyện khó mà nói trước được điều gì.
Sau lời nói của Thị Thu, những người còn lại ra đòn đều trở nên mạnh mẽ hơn. Ép cho Triệu Hoài phải từng bước lùi về sau, khó khăn muôn trùng. Trong cuộc chơi này, đối phương dần chiếm lấy thế hơn.
Dưới sự vây công của mười mấy người đối thủ, kim thương liền xuất hiện. Triệu Hoài một lần nữa, cùng với mấy người bọn họ, định đoạt lại cuộc chơi này. Kim thương trong tay, uy lực mỗi đòn đánh ra khó mà xem thường cho được.
Một thương vung đến, đánh chặn lưỡi kiếm của Thị Thu. Nhẹ nhàng xoay người, liền đem người kế bên cạnh, một đòn đánh bay. Triệu Hoài, bây giờ mới chính thức phản công. Đã đến lúc cho bọn họ biết, ai mới là người làm chủ cuộc chơi.
Đối phương thấy thế, liền vội t·ấn c·ông liên tục, nhằm áp đảo kẻ địch. Trần Khánh một đòn đánh tới, Triệu Hoài liền nhịp nhàng né tránh. Sau đó thì tiếp cận, một quyền xuất ra, trực tiếp đem hắn ta đánh lùi về sau mấy bước.
Chưa kịp ngơi tay, kẻ khác đã đánh đến. Triệu Hoài ngay lập tức xoay người, tặng cho đối phương một cước. Đem hắn đá văng ra xa, không sao động đậy cho được. Giờ là lúc, loại bỏ bớt người của đối thủ. Chỉ có như vậy, thực lực của bên sẽ không có khoảng cách quá lớn.
Lần này đổi lại, Triệu Hoài chủ động t·ấn c·ông. Một thương đánh tới, uy lực mạnh mẽ không thôi. Cùng lúc đem hai người, trực tiếp đánh bay. Sau đó thì tiếp tục tung ra một cước, nhưng đáng tiếc đã bị bọn họ tránh được.
Đối phương cũng không phải là cục đất sét, tùy ý Triệu Hoài nhào nặn. Bọn họ ngay lập tức phản công, phối hợp uyển chuyển với nhau liên tục ra đòn. Ngay lúc Triệu Hoài đang cực lực né tránh, thì không biết từ đâu phi đao xông đến. Cũng mau là phản xạ của hắn ta nhanh nhẹn, nên mới tránh được một đòn.
Liền sau đó, là vô vàn phi đao được ném tới. Hắn ta liền xoay kim thương, một đường đánh trả. Hai bên cùng nhau đọ sức, khó mà phân ra thắng bại. Như bất lợi gặp phải, Triệu Hoài chắc chắn là chiếm phần hơn.
Đòn này vừa hết thì đòn khác đã đến. Cơn mưa phi đao vừa mới dứt, lưỡi kiếm đã xẹt qua ngay trước mặt Triệu Hoài. Nhất thời khó mà phản ứng cho kịp, thế là trên mặt hắn ta liền xuất hiện thêm một v·ết t·hương nhỏ.
- Wa, khuôn mặt đẹp trai của ta. Cô muốn hủy dung ta à?- Triệu Hoài giãy nảy mà hét lớn, sau đó ánh mắt liền lộ ra một tia thờ ơ.
- Chơi các ngươi không có gì vui cả, tạm biệt!- Triệu Hoài bỗng chốc trở nên lạnh lùng hiếm thấy, cảm giác mà hắn ta lúc này mang lại như hai người hoàn toàn khác xa nhau vậy.
Không kịp để đối phương phản ứng, Triệu Hoài nhanh như cơn gió. Nhẹ nhàng mà phá vòng vây, thành công tiếp cận cửa sổ. Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, hắn ta trực tiếp nhảy từ tầng bốn xuống.
Lần này thì khác, không dùng lưng và mặt tiếp đất nữa. Sau những pha chuyển mình giữa không trung, Triệu Hoài liền dùng kim thương cắm thẳng xuống dưới. Sau đó thì xoay người quanh thương nhằm giảm đi quán tính, cuối cùng là nhẹ nhàng tiếp đất.
- Xì, chuyện nhỏ! Dăm ba thứ này, anh làm cái một!- Nhìn về một màn vừa rồi, Triệu Hoài đắc ý không thôi. Đây có thể xem là, một trong số ít những pha tiếp đất an toàn của hắn ta từ trước tới giờ. Nên lấy đó làm niềm tự hào cho bản thân cũng không phải chuyện lạ.
Nào ngờ, chưa ngầu được năm giây, một thứ quen thuộc bỗng chốc xuất hiện. Tấm lụa đào phất phơ trước gió, nhanh như chớp mà tiếp cận lấy hắn ta. Cũng mai là Triệu Hoài kịp thời phản ứng, không thì kết cuộc của hắn ta không khác gì đêm qua là mấy.
- Lại là chiêu này? Các ngươi đây là coi thường ta quá đấy!- Triệu Hoài xuất ra một thương, đem tấm lụa đào kia trực tiếp đánh lui.
Chớp mắt, một đôi thân ảnh xuất hiện bao vây hai phía trước sau Triệu Hoài. Hắn ta ngược lại không chút ngạc nhiên, vẫn hiên ngang mà đứng đó. Ánh mắt còn lộ ra một tia hài lòng, càng nhiều người tập chung ở đây thì càng tốt.
- Triệu Hoài, sao ngươi không yên phận, mà tối ngày gây phiền phức thế? Có biết là chỉ vì ngươi, mà hai người bọn ta lại phải vất vả đêm nay hay không?- Tú Chi buông lời than phiền, khuôn mặt còn lộ ra sự xem thường vốn có.
- Vậy sao? Vậy là lỗi của ta rồi! Chậc, nửa đêm thế này mà làm phiền hai người các ngươi đứng đây canh gác, quả thật là ta không đúng! Hay là giờ vậy đi, ba người chúng ta, ai về nhà nấy. Mọi chuyện đều kết thúc ở đây, như vậy có được hay không?- Triệu Hoài khuôn mặt mười phần nham nhở, nói lời trêu đùa cùng với hai người bọn họ.
- Ngươi nói nghe hay ấy nhỉ? Bọn ta mà về được, thì cần gì phải nghe lệnh của ngươi. Ngươi tưởng mình là ai thế? Có tin là ta bây giờ, dạy cho ngươi một bài học hay không hả?- Nhìn về thái độ bỡn cợt của đối phương, Tú Chi tức giận không thôi.
- Cô có biết là cô nói như thế, người ta sợ lắm không? Sợ quá cơ, sợ quá cơ!- Được nước, Triệu Hoài càng ra sức mà nói lời giễu cợt.