Triệu Hoài đối mặt với hai người con gái kia, liên tiếp buông ra lời đùa cợt. Mặc dù đã không ít lần chịu thiệt trong tay hai người bọn họ, nhưng thái độ bây giờ vẫn là nhởn nhơ ra đó, không chút hoảng loạn. Dù sao thì thù mới hận cũ, cũng đã đến lúc trả lại hết cho đối phương.
Đối diện với tên vô lại kia, Vân Anh cùng với Tú Chi mặt không biến sắc. Nhưng trong lòng, sớm đã giận dữ không thôi. Tên đó vậy mà liên tục nói lời trêu ghẹo, khiến cho tâm tình của bọn họ càng trở nên căm phẫn. Xem ra kết cục của hắn, không phải là thứ tốt lành gì rồi.
Hai bên nhìn nhau, lời qua tiếng lại, mặc dù không biểu hiện gì nhiều. Nhưng sớm đã ghi thù, chỉ trực chờ thời cơ để ra tay. Ba người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt thân thiện không ít. Xem xem rốt cuộc kẻ nào mới là n·gười c·hết trước đây.
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi...- Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tú Chi giờ đây toàn là nét giận dữ không đáng có.
- Sao sao sao, ý kiến gì?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, mặt không chút gợn sóng. Hắn ta tiếp tục nói lời bông đùa, đây là cố tình chọc tức hai người bọn họ.
- Đừng nhiều lời với hắn ta nữa, lên!- Vân Anh ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, liền ra lệnh t·ấn c·ông. Nhất định phải dạy cho tên đó một bài học thích đáng, để hắn còn biết thế nào là lễ độ nên có.
- Ngon thì nhào vô!- Triệu Hoài cũng không kém, mạnh mẽ mà đáp trả.
Thế là, một trận chiến với quy mô nhỏ được diễn ra. Ba người giao đấu, Triệu Hoài lấy một địch hai. Mặc dù như thế, hắn ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ đối chiến. Bản thân không thể nào rơi vào tay đối phương được, nếu không kết cục e là tan xương nát thịt.
Hai người bọn họ liền dùng nhu đối cương, tấm lụa đào đó cứ phấp phơ trước gió, biết vào tay ai. Càng làm cho Triệu Hoài nhất thời có phần không thích ứng được. Mắt hắn cứ liên tục đảo qua rồi đảo lại, cực lực mà quan sát.
Nào ngờ, chỉ vì nhất thời sơ ý đã bị kẻ địch trói chặt một tay. Cũng mai là Triệu Hoài phản xạ nhanh nhẹn, ngay lập tức dùng kim thương một đường cắt đứt, thành công thoát khỏi trói buộc. Lại lùi người về sau, kéo dài khoảng cách với đối thủ.
Nhưng hai người đối phương nào đâu dễ dàng buông tha cho hắn ta. Tấm lụa đào ấy, ngay lập tức t·ấn c·ông tới. Không cho Triệu Hoài một phút giây nào để nghỉ ngơi. Ý định một lần nữa, đem tên này trói lại.
Bất ngờ, đó chỉ là Triệu Hoài lấy đà. Thoạt nhiên hắn ta bật mạnh, tăng tốc mà lao nhanh về phía hai người bọn họ. Một thương đánh tới, uy lực kinh trời. Đem tất cả chiêu thức của đối phương, một đòn đánh lui.
Chớp mắt Triệu Hoài đã xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch. Hai người con gái kia nhất thời khó mà phản ứng cho kịp. Một thương đánh tới, trực tiếp đem hai người bọn họ tách rời khỏi nhau. Trò hay chỉ mới vừa bắt đầu.
Sau đó, Triệu Hoài đưa mắt nhìn quanh một lượt, liền lựa chọn t·ấn c·ông Tú Chi trước. Hắn ta ngay lập tức đảo người, dồn lực mà xuất ra một thương. Uy lực cực kì mạnh mẽ, đây là muốn một đòn triệt để hạ gục cô ta.
- Tú Chi, cẩn thận!- Vân Anh hét lớn, sự lo lắng là thứ không thể thiếu.
Đang lúc Tú Chi còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì một thương đã mạnh mẽ đánh tới. Cũng mai là nhờ vào âm thanh cảnh báo kia, cô ta mới có thể tránh được một đòn chí mạng. Nhưng thương tích trên người, cũng không phải là không có.
- Tên khốn nhà ngươi, dám làm hại em ấy!- Tú Anh giận dữ mà thét lên, khí tức toả ra có phần áp đảo.
- Cấp 4!- Nhìn về khí tức kia, Triệu Hoài của lúc này đã bắt đầu hoang mang. Theo đánh giá của hắn ta, vốn dĩ là cấp 3 mới phải. Ngàn lần không ngờ tới, đối phương vậy mà lại là cấp 4. Lần này, e là phiền phức không nhỏ rồi đây.
- Tên chó c·hết nhà ngươi, giỏi lắm. Dám ra tay đánh lén ta, khiến ta b·ị t·hương. Không đánh ngươi sống dỡ c·hết dỡ là không được mà!- Tú Chi đay nghiến hét lớn, khí tức toả ra so với Vân Anh mà nói thì cũng không kém là bao, đều cùng một dạng.
- Lại là cấp 4!- Nhìn về tình hình trước mắt, một nổi bất an liền dâng lên trong lòng Triệu Hoài. Lần này, chơi hơi lớn thật rồi. Lỡ vậy, phóng lao thì đành theo lao.
- Không ấy, ta xin lỗi một tiếng rồi hai người các cô bỏ qua cho ta được không? Chứ con người ta, không thích đánh nhau cho lắm. Dĩ hòa vi quý đi, cả nhà đều vui! Mình xin lỗi, mình xin lỗi được chưa?- Triệu Hoài vẫn là như cũ, tranh thủ thời gian này liền trêu đùa đối phương một chút. Đúng là không s·ợ c·hết mà.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!- Trước hành vi đáng ghét đó, hai người bọn đồng thanh mà hét, giận dữ không gì tả nổi.
Thế là hai người hai hướng, ngay lập tức t·ấn c·ông. Khung cảnh xung quanh, thoáng chốc đã bị bao vây bởi tấm lụa đào. Triệu Hoài đứng giữa, nghiêm túc mà đối chiến một phen. Lần này cẩn thận mới là trên hết, nếu không kết cục của bản thân e là rất thảm. Ai bảo, hắn chọc giận người ta làm chi, thật sự là gợi đòn mà.
Đối diện sự vây công cường hãm đó, Triệu Hoài vẫn là giữ nét bình tĩnh vốn có. Tay cầm chặt kim thương mà chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay đối kháng. Mắt liên tục đảo quanh, quan sát tình hình. Tất nhiên bình tâm tịnh khí là thứ không thể thiếu.
- Bạo!- Triệu Hoài hét lớn, dồn lực mà đánh ra một thương. Đem khung cảnh nơi đây, một đòn triệt để đánh tan vòng vây của đối thủ.
Chưa kịp thoát thân, những tấm lụa đào đó lại tiếp tục bao quanh lấy hắn. Khoá chân, khoá tay khóa luôn cả thân. Triệu Hoài trong phút chốc, đã trở thành đòn bánh tét. Cử động thôi, cũng trở thành điều vô cùng khó khăn.
Ngay tức khắc, Tú Chi cùng với Vân Anh đồng thời ra tay. Ai nấy khí thế dâng trào, đều muốn một đòn trấn áp đối phương. Dù sao tên đó cũng quá đáng ghét, người người đều muốn diệt trừ. Đánh, xem như cũng quá nhẹ rồi.
- Bất khuất chi ngạo!- Trước khi bọn họ kịp thời ra tay, Triệu Hoài liền hét lớn. Đối với tình hình bất đắc dĩ này, hắn cũng chỉ có thể dùng đến bí kĩ. Giữ mạng, giờ mới là quan trọng nhất. Nếu không kết cục, đâu chỉ đơn giản là chữ thảm.
Khí tức mà Triệu Hoài phát ra ở hiện tại, mạnh mẽ không thôi. Trực tiếp đẩy lùi hai người bọn họ về sau. Trận chiến bây giờ, mới được coi là chính thức bắt đầu. Ánh mắt họ nhìn nhau, không khỏi say đắm. Còn ai đấm ai thì chưa biết.
Ở phía xa, có bóng dáng một người đàn ông đang âm thầm quan sát tất cả. Người này, thân phận e là đôi phần đặc biệt. Có thể nói, mọi chuyện xảy ra cho tới hiện tại, đều không tránh khỏi liên quan.
Lúc này, Bích Nhi mới xuất hiện sau lưng người đó. Cô ta của bây giờ, lo lắng không thôi. Dù sao cũng liên quan đến Triệu Hoài, người mà cô ta ra sức bồi dưỡng. Nếu như hắn ta thất bại ở đây, e là ảnh hưởng không ít đến kế hoạch tương lai của bản thân.
- Bích Nhi, em đến rồi à? Nhìn xem, bọn họ nô nức vui đùa chưa kìa. Ai nấy cũng đều thỏa sức vui chơi, cười cười nói nói, bầu không khí phải nói là cực kì vui vẻ!- Nhìn về cảnh vật phía dưới, người đó hài lòng không thôi.
( Thầy đây là có vấn đề về nhận thức à?Bọn họ đây là đang sống c·hết với nhau đó, nào đâu có sự vui vẻ như lời thầy nói!) Lời này, Bích Nhi cũng chỉ có thể nghĩ thầm, nào đâu dám nói ra.