Lại nói đến Triệu Hoài bên này, sớm đã bị người ta truy cùng diệt tận, một đường chém g·iết. Cũng mai là hắn ta chạy nhanh cùng với phản xạ của bản thân nhạy bén mới có thể bảo toàn mạng sống cho tới tận giờ. Nếu không e là đã mồ xanh mã đẹp từ thuở nào.
( Ta la từ nãy tới giờ, sao vẫn chưa có người ra tay ngăn cản thế? Làm ăn kiểu này, là c·hết người ta rồi. Không có trách nhiệm gì cả!) Triệu Hoài vừa chạy, vừa nhỏ tiếng mà mắng thầm người khác. Còn tiếp tục như vậy, không biết là hắn ta sẽ còn cầm cự được bao lâu nữa đây.
Lời vừa nói xong thì không biết từ đâu xuất hiện, một tấm lụa đào đi nhanh hơn gió. Xém tí đã quấn chặt được chân của Triệu Hoài, cũng mai là hắn ta đưa thương đã lấy một đòn. Mới có thể bình an mà sống tiếp, không thì cuộc chơi sớm đã kết thúc từ đây.
- Tên khốn nhà ngươi, còn muốn chạy!- Tú Chi hét lớn đầy phẫn nộ, ánh mắt liền trở nên sắc bén.