Long Cơ Chiến Hồn

Chương 190: Công chúa



Chương 190: Công chúa

Lại nói đến tình hình bây giờ, Triệu Hoài hoàn toàn nằm trong vòng tay của đối phương. Mỗi một cử động, đều chịu sự khống chế của bọn họ. Thậm chí, mạng sống bản thân còn bị đe doạ không ít. Giữa lúc nguy nan đó, thân ảnh của một cô gái xuất hiện, cứu lấy cục diện hiện tại.

Triệu Hoài ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời với đó là đối phương quay người nhìn lại. Ánh mắt ta chạm nhau, khó rõ nông sâu, tựa hồ như thời gian ngừng trôi ở khoảnh khắc này, cái nhìn kia vẫn là nét lưu luyến không thôi. Chỉ là người trước mặt, là địch hay bạn hắn ta còn chưa biết rõ. Khó mà, ứng xử sao cho phải phép.

Chỉ thấy, đối phương nháy mắt ra hiệu cho bản thân. Đảm bảo rằng mọi việc, rồi sẽ ổn thôi. Vẻ đẹp đó trong giây lát liền trở nên thu hút bội phần, khó gì sánh bằng. Mặc dù không rõ thân phận cũng như bối cảnh của người con gái trước mặt, nhưng Triệu Hoài vẫn nhẹ cười đáp lễ. Dù sao hiện tại, đây chính là người mà hắn ta có thể dựa vào. Tranh thủ ôm đùi một chút, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Sự xuất hiện của cô gái này, là nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Nhưng không sao, giờ đã rõ đối phương là bạn. Lại thêm tư thế không sợ hãi đối với đám người kia, thân phận ắt hẳn cũng không phải là dạng tầm thường. Như vậy càng tốt, có tấm bia này, Triệu Hoài còn sợ mấy người bọn họ ra tay làm càn nữa sao.

Đây được xem là ông trời ưu ái, đã buồn ngủ còn gặp chiếu manh. Xem như một chút ánh sáng, giữa những ngày tăm tối vậy. Nhưng khuôn mặt của người con gái ấy, đúng là có đôi phần quen thuộc. Chỉ là trong nhất thời, Triệu Hoài khó mà nhớ rõ đối phương rốt cuộc là ai.

- Diệp Ninh, cô làm vậy là có ý gì?- Thị Thu lớn tiếng mà chất vấn, vẻ mặt còn lộ ra sự hậm hực.

Nghe được cái tên đó, Triệu Hoài mơ mơ hồ hồ nhớ lại. Chỉ có điều, người này đối với hắn ta mà nói, như là người dưng qua đường vậy. Nhưng không sao hiểu rõ, đối phương hết lần này tới lần khác, ra tay giúp đỡ lấy bản thân. Trong đây, ắt hẳn có nguyên do trọng đại nào đó chỉ là hắn ta nhất thời không nhớ ra mà thôi.

- Ý gì? Đây là học viện, cô lại muốn ra tay lấy mạng đồng học. Chuyện này một khi xảy ra, hậu quả khôn lường. Ta đây là giúp cô, ra tay ngăn chặn. Cô lại hỏi là ta là có ý gì? Vậy cô nói xem rốt cuộc là ta có ý gì?- Diệp Ninh thẳng thắn mà lên tiếng đáp trả, đưa tay che chắn lấy Triệu Hoài phía sau. Người này, cô ta bảo vệ chắc rồi.

- Lấy mạng hắn gì chứ? Ta chỉ là muốn dạy dỗ tên khốn đó một chút. Để cho hắn ta biết thân biết phận của mình, tránh làm càn tối ngày, phiền phức không thôi!- Thị Thu không chút hổ thẹn mà đáp, lời này nói ra còn là tâm tình kiên định không ít.

( Dạy dỗ? Ánh đó của cô mà là dạy dỗ à? Như là muốn lấy mạng người ta tới nơi vậy, ở đó mà dạy với chả dỗ. Còn nữa, hoạ này là từ ta mà ra à? Làm ơn đi, không phải là anh trai cô vu khống ta, khiến ta khổ cực không ít. Ta cần gì bày ra một màn này, để lại trong sạch cho bản thân!) Triệu Hoài bây giờ cũng chỉ có thể mắng thầm cho bỏ tức, dù sao đối phương cũng là người đông thế mạnh. Nhịn một chút, vẫn là hơn. Vả lại, thứ mà hắn ta cần hiện tại, chính là sự đồng cảm của người xem. Càng trở nên đáng thương trong mắt họ thì càng tốt.

Ngay lúc không khí giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng, Văn Thành và những người khác đã tiếp cận Thị Thu. Nhìn về tình cảnh vừa rồi, đúng là dọa cho anh trai của cô ta không ít. Xém tí thì mọi chuyện đi hơi xa, e là phiền phức không nhỏ đâu.

- Thị Thu, em làm gì vậy? Sao lại lấy mạng người ra chơi như thế? Có muốn g·iết đi chăng nữa thì đâu thể nào ra tay trước mặt nhiều người như vậy được!- Văn Thành liền nói lời khiển trách, nhưng không kém phần ẩn ý. Lời nói thì có phần nghiêm trọng nhưng khuôn mặt bình thản không thôi.

- Nhưng...

- Không có nhưng nhị gì cả, lui ra sau đi! Vân Anh, Tú Chi coi chừng em ấy cho kĩ, tránh lại làm càn!- Lời Thị Thu chưa kịp nói hết, Văn Thành đã trực tiếp cắt ngang, nét mặt toàn là sự giận dữ. Đây là đang cố tình diễn cho người khác xem, cũng như là giữ hình tượng của bản thân cùng với gia tộc.

- Tuân lệnh thiếu gia! Xin mời tiểu thư!- Vân Anh, Tú Chi đồng thanh mà đáp, hai người hai bên mà kèm cặp cô ta. Mặc dù khó chịu, Thị Thu cũng chỉ có thể làm theo.

Chứng kiến một màn anh em tình thâm này, Triệu Hoài liền trề môi mà chê bai. Dám lấy bản thân hắn ta ra chơi như thế, đúng là đáng ghét thật mà. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Nhẫn nhịn trước, chờ đợi thời cơ trả thù sau.

( Hay lắm! Văn Thành nhà ngươi, cũng cáo già thật đấy. Lúc cô ta ra tay thì không thấy ngăn cản, bây giờ lại giả vờ trách móc. Phi, ta khinh!) Triệu Hoài mắng thầm, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Triệu Hoài núp sau Diệp Ninh, lom khom mà đứng dậy. Ngẩng đầu nhìn lên, không biết Văn Thành từ bao giờ, đã xuất hiện ngay trước mặt bản thân. Khuôn mặt thì lộ rõ sự đắc ý, ánh mắt không khỏi mười phần thoả mãn.

- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ? Có bị doạ đến mức đi ra quần hay không? Có thì nói ra đi, đừng ngại. Ta sẽ cho người, kiếm cho ngươi một bộ đồ khác!- Chưa gì hết, Văn Thành đã nói lời mỉa mai. Đây là đang cố tình sỉ nhục đối phương, hạ thấp đến mức cực điểm.

- Xì, xem miệng của ngươi tiện chưa kìa. Ngươi gấp gáp gì thế, đây không có đồ để cho ngươi ăn đâu. Ở đó mà đòi!- Ngay tức khắc, Triệu Hoài mạnh mẽ đáp trả, nói lời châm biếm. Ngụ ý trong đó, thâm sâu khó dò.

Nghe được lời đó, khuôn mặt Văn Thành liền tối sầm lại, hai chân mày thì nhíu hết cỡ. Dáng vẻ đó, đáng sợ không thôi, như là muốn lấy người mạng người khác tới nơi vậy. Thâm thù đại hận giữa hai người bọn họ, chỉ có thêm nhiều chứ khó mà vơi bớt.

- Vậy sao? Ta có ăn không thì không biết, nhưng ngươi thì chắc chắn là có rồi. Thời gian đã điểm, thủ phạm thật sự của vụ án mất đồ vẫn chưa tìm ra được. Ngươi, có lẽ là nên thực hiện lời hứa rồi nhỉ?- Nói rồi, Văn Thành lộ ra nụ cười đắc thắng. Cái dáng vẻ tự tin đó, hoàn toàn là không để đối phương vào mắt.

- Có ta ở đi, ngươi đừng hòng!- Diệp Ninh vội lên tiếng, liền đứng phía trước mà che chắn cho Triệu Hoài. Một màn này, cũng khiến cho hắn ta ngơ luôn. Không biết, rốt cuộc mục đích của cô ta là gì.

- Khoan đã, cô là ai thế? Sao lại nhúng tay vào chuyện này?- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai đối phương, như là lời thăm dò.

- Yên tâm! Có em ở đây rồi, thì không một ai có thể ép buộc được anh. Chuyện này, cứ để đó em lo!- Diệp Ninh nhẹ đáp, nét mặt toàn là sự tự tin, ẩn trong đó là một chút e thẹn.

- Nhưng... Cô là ai mới được chứ? Hình như chúng ta, không quen không biết thì phải. Cũng không thân thiết đến mức độ này, sao lại ra tay giúp đỡ?- Triệu Hoài ngờ vực mà hỏi, khuôn mặt thì ngơ ngác thấy rõ. Nhất thời, khó mà hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra. Dù sao thứ mà hắn ta muốn biết rõ nhất hiện giờ, chính là thân phận của đối phương.

- Em ấy hả? Là công chúa của anh chứ ai? Anh nhớ không, ngày mà chúng ta gặp nhau. Đã định đời này, khó mà chia lìa!- Diệp Ninh ngại ngùng mà nói, còn ẩn hiện sự vui mừng của bản thân.