Sau khi nghe được những lời đó, khuôn mặt của Triệu Hoài liền ngơ ra. Hắn ta không hiểu đối phương rốt cuộc là đang nói cái quái gì nữa. (Không lẽ, bản thân còn gây ra tai hoạ nào mà đến ngay cả chính mình còn không biết nữa sao? Chuyện gì, đang xảy ra vậy?)
( Cái con nhỏ này, nó nói cái gì thế? Công với chả chúa, thời buổi nào rồi mà còn dùng từ sến súa ghê vậy. Uống lộn thuốc rồi à? Có muốn chơi, thì đi ra chỗ khác mà chơi. Sao lại đến nơi này, mà phá ta vậy? Ta đã đủ khổ lắm rồi, làm ơn buông tha cho ta một mạng!) Những dòng suy nghĩ miên man, không ngừng chạy qua trong đầu Triệu Hoài. Ánh mắt thì trở nên đăm chiêu thấy rõ, mặt thì nghệch ra thấy thương.
- Bé ngoan nào, đi chỗ khác chơi đi! Để ở đây, người lớn người ta nói chuyện. Ngoan nha, anh thương!- Triệu Hoài nhỏ giọng, cực lực mà dỗ dành đối phương. Thái độ, phải nói là cực kì nhẹ nhàng.
- Không phải! Người ta không đến đây để chơi đâu, mà là người ta đến đây để giúp đỡ anh đó!- Diệp Ninh đáp lời, không khỏi mạnh miệng. Nhưng giọng điệu với dáng vẻ của nàng ta mà nói, quá mức mềm yếu. Đổi lại là cái nhìn ngờ vực đến từ vị trí của Triệu Hoài. Đúng là không đáng tin mà.
- Thật mà, có em ở đây rồi, không ai có thể làm hại đến anh cả, yên tâm đi!- Diệp Ninh một lần nữa khẳng định, nét mặt toàn là sự kiên quyết.
Nghe được lời đó, Triệu Hoài nửa tin nửa ngờ. Nhìn về một màn này, khuôn mặt hắn ta trực tiếp ngơ luôn. Không biết bây giờ, nên vui hay buồn nữa đây, cảm xúc lẫn lộn cực kì. Có người bao che, nên vui mới phải, nhưng mà có gì đó nó lạ lắm.
- E hèm, hay là anh có kẹo nè, cho em một cây. Rồi em đi đến chỗ khác chơi, có được không? Để người lớn ở đây, người ta còn làm việc nữa?- Triệu Hoài vẫn là như cũ, ra sức mà vỗ về người con gái trước mặt. Nét mặt, còn ân cần không ít.
- Đã nói là người ta không đến đây để chơi mà, là đến để giúp đỡ anh! Còn nói nữa, người ta sẽ giận thật đó!- Diệp Ninh nói lớn, đỏ hết cả mặt, xem ra là đã có chút giận dữ.
- Rồi rồi, đừng có giận nè! Ngoan đi anh cho kẹo, ngoan nha!- Triệu Hoài nhẹ đáp, từ trong người còn lấy ra một cây kẹo mút. Lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ nàng ta cho qua chuyện.
Đám đông nhìn về một màn này, không khỏi kinh tởm. Đã nửa đêm nửa hôm rồi, mà còn phải chịu sự t·ra t·ấn đến từ vị của hai người kia. Nếu sớm biết như vậy thì đã không nhiều chuyện rồi, tránh gặp phải cái tình trạng này. Tưởng có đánh nhau lớn, ai dè là một màn thể hiện tình cảm. Đúng là, đau đớn tột độ mà.
- Hai người các ngươi có thôi đi không hả? Đây đâu phải là lúc, để đùa giỡn thế kia. Xem đây là chốn không người à?- Chỉ thấy Văn Thành hét lớn, b·iểu t·ình còn có chút ghen tị. Khi không mọi chuyện lại rẽ sang hướng khác, làm cho ý định của hắn ta r·ối l·oạn đi không ít.
Nghe được tiếng hét đó, Triệu Hoài mới nhìn về tình hình một lượt, liền cảnh tỉnh bản thân. Quả thật, đây không phải là lúc để vui đùa. Còn có chuyện quan trọng hơn, cần hắn ta giải quyết. Còn tiếp tục phân tâm, thì không ổn cho lắm.
- E hèm, làm cái quái gì mà thét ghê thế? Giải lao một chút không được à? Ta không gấp thì thôi, ngươi gấp cái gì cũng không biết nữa?- Triệu Hoài khinh khỉnh mà đáp, thái độ còn có chút dửng dưng.
- Ngươi bây giờ mạnh miệng thì tốt, một chút nữa, ngươi tốt nhất vẫn là mạnh miệng như bây giờ. Đừng có mà ú ớ, nói không rõ thành tiếng đấy. Nếu không, kết cục e là sẽ rất thảm!- Văn Thành nghiến răng mà nói, theo đó là bộc lộ sự giận dữ. Hai mắt thì mở to, ánh mắt c·hết người. Đây là muốn xem trò hay phía sau, rốt cuộc là có thể làm đến mức độ nào.
- Ta thì tất nhiên là không sao rồi! Chỉ sợ ngươi chịu không nổi mà thôi, cứ chờ mà xem!- Triệu Hoài mặt đối mặt với đối phương, khí tức toả ra không chút thua kém. Khí của hai bên, sớm đã va nhau, so tài một phen, không phân cao thấp. Tình hình trong phút chốc, liền được đẩy lên đến mức cao trào.
Quần chúng thấy được một màn này, phấn khích không thôi. Cuối cùng, cũng có đánh nhau to rồi. Đúng là, không uổng còn chờ đợi mà. Ai nấy, đều lộ rõ sự háo hức của bản thân. Thậm chí, còn có người hò reo cổ vũ, bất chấp đúng sai.
- Đánh đi chứ, còn nhìn cái quái gì nữa!
- Mẹ nó, tốn thời gian quá, rốt cuộc là có đánh không vậy?
- Nhanh lên một chút đi, người ta còn đi ngủ nữa!
- Không đánh, lẽ nào là sợ đối phương à?
Quần chúng đứng một bên, sớm đã náo nhiệt không thôi. Kẻ cười người nói, không dứt ồn ào. Tình hình so với hai tên kia mà nói, càng là đáng bị chú ý nhiều hơn. Ai nấy, đều đã không chờ được nưa, lớn tiếng mà thúc giục. Thật sự là đã loạn lại càng thêm phần loạn.
( Sao lâu thế mà chưa có người ra tay ngăn cản vậy? Làm ăn kiểu này, là c·hết con người ta rồi. Không khéo, lại đánh nhau thật đấy!) Triệu Hoài mắng thầm, nhưng khuôn mặt thì vẫn cố làm ra vẻ ngầu lồi. Bây giờ, khí thế không thể để thua đối thủ, không thì nhục lắm.
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng leo thang, thì cuối cùng cũng có người xuất hiện. Sự chờ đợi của Triệu Hoài, thật sự là không uổng công. Sau đây là thời khắc hắn ta đảo ngược cục diện, trả lại trong sạch cho bản thân, trả thù đối phương.
- Hai em làm cái gì thế? Sao lại đứng nhìn nhau như thế kia?- Âm thanh mười phần quen thuộc vang lên, theo đó là hai bóng hình xuất hiện.
Chớp mắt, thầy Mạnh cùng với thầy Nghiêm đã xuất hiện trước mặt hai cái tên kia. Uy thế mà họ toả ra là cực kì mãnh liệt. Người người xung quanh, đều bị dọa sợ không ít. Xem ra là lần này, mọi chuyện có lẽ phiền phức rồi đây. Quần chúng hiện tại đã trở nên yên lặng hơn bao giờ hết. Trong ngóng, mà dõi theo tình hình.
Lời đó nói ra, lại không sao đã động đến hai cái tên này. Hai người bọn họ, vẫn là chăm chăm nhìn nhau, ánh mắt đắm đuối thấy rõ. Nào đâu chú tâm đến tình hình xung quanh, biến đổi ra sao. Một trong hai, ai mà lùi trước thì chính là kẻ hèn.
( Cái tên này sao còn chưa lui nữa ta? Bộ muốn đánh nhau thật à?) Triệu Hoài cũng muốn rút lui lắm chứ, nhưng đang so khí thế với đối phương, làm sao mà chịu thua cho được. Hiện tại, chỉ đành cố thủ, đợi chờ hai người thầy ra tay ngăn cản.
Rất nhanh, thứ mà Triệu Hoài chờ, Triệu Hoài đợi cuối cùng cũng đến. Không phải là lời nói hoa mĩ, mà là một cú đánh như trời giáng thẳng vào đầu hắn ta. Đau đớn không thôi, nước mắt liền theo đó ứa ra. Đòn này như là muốn đòi mạng vậy, xém tí thì toi.
- Nói em đó, giả bộ không nghe sao? Còn đứng như trời trồng ở đó làm gì không biết nữa? Muốn diễn cho ai xem thế?- Thầy Mạnh đấm một cú xuống, còn không quên nói lời khiển trách.
- Aaaaa, thầy đây là muốn lấy mạng người ta à? Đánh đau thế? Đây rõ ràng là công báo tư thù mà!- Trên đầu Triệu Hoài liền sưng lên một cục u như quả trứng gà, vừa to vừa đỏ. Không ngờ cái giá phải trả cho ngầu lồi của bản thân, lại lớn đến như vậy.
- Ngoan nào! Ngoan nào! Không đau nào!- Diệp Ninh đưa tay xoa lấy cục u, kèm theo đó là nơi lời an ủi. Một màn này, khiến cho mọi người ở đó, trực tiếp ngơ luôn. Mà người bất ngờ nhất, có lẽ là Triệu Hoài.