Long Cơ Chiến Hồn

Chương 192: Một mặt cam chịu



Chương 192: Một mặt cam chịu

Đối diện với tình hình này, Triệu Hoài đúng là không biết nói gì hơn. Hai mắt nhắm ghiền, khuôn mặt cam chịu. Bản thân khó khăn lắm mới làm được mặt ngầu cho tới tận giờ, vậy mà chỉ trong một khoảng khắc lơ là, tất cả đều tan biến vào hư không. Hình tượng hắn ta gây dựng liền đi ra chuồn gà mà chơi, không bao giờ trở lại.

- Cô... Làm cái quái gì thế? Sao lại xoa đầu của ta?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, lộ rõ sự uất ức của bản thân.

- Không phải là sợ anh đau hay sao? Người ta đang xoa đây này! Sao mà khuôn mặt lại khó coi thế kia, bộ đau lắm hả?- Diệp Ninh ngây thơ mà nói, nét mặt còn cực kì vô tội. Nhìn về dáng vẻ này, Triệu Hoài cũng không nở mắng nữa là.

- Nhưng mà... đâu thể nào làm trước mặt tất cả mọi người được! Như vậy, nó kì kì sao ấy?- Triệu Hoài bậm môi, một giọt nước mắt bất giác mà rơi. Không biết là vui mừng hay đau đớn trong lòng nữa đây.

Diệp Ninh ngược lại, không chút để tâm. Vẫn là cái tay đó, vẫn là tư thế cũ mặc sức mà xoa. Triệu Hoài muốn ngăn cũng ngăn không được, đành miễn cưỡng mà chịu trận. Cái cảm giác ấy khó mà diễn tả thành lời, như là vừa thích vừa ngại vậy.

- Hết đau thật rồi, có thể ngừng xoa hay không? Thay vào đó, cô kiếm dùm ta cái lỗ nào để chui xuống đi!- Triệu Hoài một mặt cam chịu, liền chấp nhận cái hiện thực tàn khóc này. Bất chợt, bản thân đã trở nên bất lực lúc nào lại không hay.

( Có ai không? Cứu ta với! Kéo cái con nhỏ này ra chỗ khác chơi đi. Chứ vậy hoài nhục c·hết chứ sống sao nổi nữa!) Ngàn câu cãi vã với Văn Thành, không bằng một hành động nhỏ vừa rồi của Diệp Ninh. Tâm lí Triệu Hoài giờ đây, đã bị tổn thương sâu sắc nặng nề.

- E hèm, Diệp Ninh phải không? Em có thể ngừng được rồi đấy! Mất công chút nữa, có đứa khóc ra đây mất!- Thầy Mạnh ho nhẹ vài cái, như là lời cảnh báo, thành công cứu lấy Triệu Hoài một mạng.

Chứng kiến một màn này, những người còn lại không khỏi khó hiểu. Chơi cái trò gì đây, cũng không biết nữa. Nửa đêm nửa hôm rồi, có gì thì nhanh chút đi, người ta còn về phòng để mà ngủ nữa. Đâu rảnh mà ở đây, coi cái trò con bò này.

( Khoan đã, có gì đó cấn cấn ở đây thì phải. Triệu Hoài, cái đức tính của hắn ta như thế nào, người trong học viện còn không biết nữa sao. Thế quái nào, mà Diệp Ninh lại không ngừng ngại mà bao che cho hắn ta. Tên đó, rốt cuộc là bỏ mê thuốc lú gì cho người ta rồi. Khiến cho cô ta, bất chấp đến thế?) Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Thanh Đạt đứng một ngoài xa, một mặt khó hiểu. Chuyện này, đã nằm ngoài dự liệu của hắn ta rồi.

Đừng nói tới Thanh Đạt, Triệu Hoài còn khó hiểu nữa là. Trong kí ức của hắn ta, dường như bản thân và đối phương, gặp gỡ cũng chỉ có vài lần. Nào đâu thân thiết đến mức độ, giữa tình cảnh này mà nói lời giúp đỡ. Phải biết, chuyện này chẳng ai muốn dính dáng đến cả, huống chi là chủ động nhập cuộc.

Tình hình hiện tại mặc dù có chút thay đổi, nhưng nhìn chung vẫn là nằm trong tầm kiểm soát của Triệu Hoài. Thế cục luân phiên xoay chuyển, kẻ thắng người thua khó mà phân rõ. Tất cả, đều nằm ở một khoảnh khắc nhất thời, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.

- Được rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao nửa đêm thế này rồi, mà lại tập trung đông đúc ở đây vậy? Văn Thành, em nói đi!- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, sự tình ông ta vốn dĩ đã biết. Chỉ là, cần một lời nói để đem về lợi thế cho phe mình.

- Thưa thầy, không biết là vì sao Triệu Hoài đêm hôm khuya khoắt lại đột nhập vào phòng của em? E là, có ý đồ bất chính làm ra loại chuyện bại hoại nào đó. Vì thế, em cùng với các bạn khác ra tay ngăn chặn, một đường truy bắt. Nào ngờ cái tên đó, vừa ăn c·ướp vừa la làng. Khiến cho tình hình, mới trở thành cái dáng vẻ như bây giờ!- Văn Thành tường thuật lại tất cả, đều đem mọi sự tội lỗi trực tiếp đổ lên đầu đối phương. Dáng vẻ bày ra, là một mặt thành khẩn.

- Vậy sao? Thì ra mọi chuyện, đều là do Triệu Hoài bày ra, làm ảnh hưởng không nhỏ đến những người khác. Đúng là đáng trách mà!- Thầy Nghiêm đưa mắt nhìn về đối phương, nói lời quở trách. Khuôn mặt, thì ẩn hiện sự nham hiểm hiếm thấy.

( Hai người các ngươi, một người hát một người bè, thật sự là không có chỗ để chê. Muốn chèn ép ta, cách nào cũng dùng tới cho được. Đợi một chút đi, để xem có còn vui cười như thế không?) Nhìn về một màn đó, Triệu Hoài không khỏi khinh bỉ. Hắn ta sớm đã có tính toán trong lòng, mọi việc bây giờ cần nhất chính là triển khai.

- E hèm, mọi chuyện đâu thể nào nghe từ một phía được, đúng không thầy Nghiêm? Triệu Hoài em cũng nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?- Thầy Mạnh cất tiếng, ra sức mà giải vây cho Triệu Hoài. Dù sao thầy ấy cũng là được người đó phái tới, mục đích chính là làm hậu thuẫn cho hắn ta. Duy trì mọi chuyện ở thế căng bằng, người đó mới có thể tận tình mà thưởng thức trò vui.

( Tới ta rồi sao? Vậy thì, hãy chứng kiến thật kĩ cái khoảnh khắc này đi. Bởi, ngày tàn của các ngươi sắp đến gần rồi!) Triệu Hoài mỉm cười âm hiểm, khuôn mặt thì lộ rõ sự đắc ý. Đã đến lúc đổi trắng thay đen, làm chủ thế cục.

- Sở dĩ ban đêm ban hôm thế này, em đột nhập vào phòng Văn Thành. Điều là vì hai chữ, bằng chứng. Ai mà không biết, em gánh trên mình tội danh không đáng có, đó là biến thái. Sau khi thông qua không ngừng điều tra, cũng như nổ lực trong việc tìm kiếm. Kết quả mà em thu lại được, không khỏi bất ngờ, chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu. Ngàn lần không ngờ tới, tên biến thái ấy vậy mà lại là... Lại là...!- Nói tới đây, Triệu Hoài liền trở nên ấp úng, khó mà nói tiếp thành lời. Đây rõ ràng, là đang khiêu khích sự nhẫn nại của những người xung quanh.

- Lại là cái gì? Sao ngươi không nói tiếp, đây là muốn giỡn mặt à?- Trần Khánh đứng phía sau lên tiếng, nghe những lời giảo ngôn đó, dáng vẻ liền có chút phẫn nộ.

- Lại là người có thân có phận, thân thế hiển hách, khó mà chạm vào được. Ta vì cái gọi là bằng chứng cụ thể, mới mạo hiểm mà đột nhập vào hang ổ phe địch. Nào ngờ lại bị phục kích, xém tí là có đi không về!- Lời mà Triệu Hoài nói ra, tràn đầy ẩn ý trong đó. Rõ ràng, chính là đem tất cả tội lỗi, trả lại đối phương.

( Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo ra rồi sao? Vậy thì, ta đành cùng ngươi chơi vậy. Lần này, xem xem ngươi trở mình thế nào cho được!) Văn Thành nhẹ mỉm cười, hai bên nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt không rõ nông sâu. Mỗi người, đều có ý đồ của riêng mình.

- Nói khơi khơi thì ai mà không nói được, bằng chứng ngươi có không? Không bằng không chứng chính là vu cáo đó, trách nhiệm, ngươi gánh nổi sao?- Trần Khánh lên tiếng chất vấn, nét mặt còn có sự khinh miệt trong đó.

- Bằng chứng? Có chứ sao không! Ta mạo hiểm một chuyến, không phải là không có thành quả. Ngươi nói thử xem, đây là thứ gì?- Nói rồi, Triệu Hoài lấy ra một cái túi đen. Trên miệng, bất giác mà lộ ra nụ cười nham hiểm.

- Nực cười, ta nhớ không lầm, đây rõ ràng là túi của ngươi thì phải. Giờ lại nói là bằng chứng. Ngươi muốn vu oan cho người khác, đến mức độ điên luôn rồi à?- Văn Thành nhẹ đáp, thái độ còn là mỉa mai không ít nhưng không kém phần khinh bỉ.