Long Cơ Chiến Hồn

Chương 193: Sự tình bất ngờ



Chương 193: Sự tình bất ngờ

Lại nói đến, Triệu Hoài từ trong người lấy ra một cái túi đen. Liền đem nó, nói rằng là của đối phương. Đối với lời phản biện của Văn Thành, hắn ta lại bình thản đến lạ. Tất nhiên chuyện này, sớm đã có chuẩn bị từ trước. Chỉ đợi một lời nói ra, thừa thế mà vu khống.

- Bằng chứng? Ngươi nói gì thế, thứ đó ta có chứ sao không. Mở con mắt chó ra mà coi đây, thứ này rốt cuộc là gì?- Triệu Hoài hét lớn, lời nói hùng hồn, ánh mắt còn có chút gian xảo trong đó.

Chỉ thấy, Triệu Hoài chiếu một đoạn video ngắn. Đó chính là cảnh đánh nhau ban nãy, diễn ra trong phòng của Văn Thành. Hơn mười người vây công lấy hắn ta, tình thế phải nói là cực kì hỗn loạn. Không ai, là không dốc sức mà đánh.

Nhưng đáng chú ý hơn cả, là khung cảnh Triệu Hoài âm thầm tiếp cận. Dựa vào tình thế hỗn loạn đó, hắn ta thần không biết, quỷ không hay thành công lấy trộm cái túi đen từ dưới gầm giường Văn Thành lên. Cảnh tượng ấy, phải được phóng to hết cỡ, mới có thể nhìn rõ. Cái động tác tay kia, phải nói là cực kì thành thục.

Thực ra, cái túi đen đó vốn dĩ là của Triệu Hoài. Đây cũng chỉ là một màn kịch do hắn ta tự biên tự diễn. Đoạn video đó, sớm đã được biến tấu hết cỡ, để làm sao có lợi thế lớn nhất cho bản thân. Phần đầu cũng như phần bất lợi nhất, đã được xóa bỏ.

Giờ đây, mọi mũi nhọn đều chỉa về đối thủ. Điều mà Triệu Hoài cần làm nhất hiện tại, chính là tiếp tục buông lời gièm pha. Khiến cho đối phương, không thể trở mình. Từ đó, rửa sạch hàm oan. Mặc dù cách thức này, có phần khốn nạn. Nhưng đối với hắn ta mà nói, so với ăn c*t thì còn tốt chán.

( Không ngờ tới chứ gì thằng lồi, xem ngươi làm sao mà biện minh đây. Khà khà, bây giờ là thời của anh mày!) Triệu Hoài mỉm cười khoái chí nhưng cũng đê tiện không ít.

( Cái tên khốn đó, không ngờ còn có một màn này. Thảo nào lúc nãy kiểm tra, lại không thấy cái túi đen đó đâu. Thì ra kế hoạch của ngươi, cũng chỉ đến thế là cùng. Xem ra, ta đã quá xem trọng ngươi rồi!) Văn Thành buông lời cảm thán, tựa hồ như có chút thất vọng. Nhưng đối diện với chuyện này, dáng vẻ vẫn là bình thản đến lạ, cứ như thể đây không phải là chuyện to tát gì.

- Bây giờ bằng chứng đã có, không biết Văn Thành nhà ngươi có lời gì muốn nói hay không?- Triệu Hoài cất tiếng trước, nét mặt không khỏi gian xảo. Nhưng vẫn cố làm ra nét nghiêm minh, như là người thực thi pháp luật, t·rừng t·rị cái ác vậy.

- E hèm, bằng chứng này hình như có phần không chính đáng thì phải. Ngươi nói xem, hình ảnh này từ đâu mà có. Có tính chất xác thực hay không? Bây giờ, công nghệ chỉnh sửa hay là làm giả hình ảnh, không phải là không có!- Thầy Nghiêm lên tiếng, nhằm cứu vãn một phần tình hình.

- Thầy nói như vậy, không phải là không đúng. Nhưng mà... Thứ này, rõ ràng thế kia. Mà bảo là giả, thì khó mà tin được. Thầy nói như vậy... Lẽ nào, còn có một chân trong này!- Triệu Hoài nói lời ẩn ý, ánh mắt còn có chút gian tà, miệng cười gian manh.

Lời này nói ra, hai bên đều trở nên im lặng. Bầu không khí liền rơi vào tịch mịch, còn thoang thoảng mùi thuốc súng đâu đây. Giờ là giây phút đấu tố lẫn nhau, chỉ cần nói sai một lời. Liền bị đối phương vùi dập, khó mà trở mình. Tốt nhất, mỗi bên vẫn là nắm bắt tình hình trước. Nhưng lợi thế hiện tại, vẫn là thuộc về Triệu Hoài.

- Nếu như Văn Thành đã không có gì biện minh. Vậy thì chúng ta xem xem, trong đây rốt cuộc là có thứ gì đi. Biết đâu, lại là đồ tốt thì sao!- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, ánh mắt liền trở nên khó rõ nông sâu.

Sau khi Triệu Hoài nói ra lời đó, bầu không khí trong giây lát liền trở nên căng thẳng tột độ. Ai nấy, đều như nín thở mà xem. Trò hay trước mắt, làm sao mà bỏ qua cho được. Thời khắc cái túi đen kia được mở ra thì bất ngờ cũng theo đó mà xuất hiện.

Chỉ thấy, trong đó rác toàn là rác. Thứ mà Triệu Hoài cần, rốt cuộc lại không thấy ở đâu. Điều này, khiến cho hắn ta nhất thời, có phần ngạc nhiên. Sự việc, hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải.

Chứng kiến một màn này, quần chúng không khỏi thất vọng. Mất công ngóng trông cả buổi, kết quả lại như vậy. Thử hỏi, có tức không chứ. Cảm xúc cũng theo đó, dâng tràn phẫn nộ. Ai nấy đều dùng cặp mắt nghi ngờ mà nhìn về Triệu Hoài. Trong phút chốc, hắn ta liền trở thành kẻ tội đồ.

- Sao... Sao lại như vậy?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới Văn Thành, chỉ thấy khóe miệng hắn ta lộ ra nụ cười gian xảo. Tới đây, hắn ta mới rõ mọi chuyện chắc chắn là do đối phương làm ra.

( Ngươi tưởng ta không biết à? Sớm đã ra tay, đem nó đổi với một cái túi đen khác rồi, giống hệt như vậy. Không thì, sao ngươi lại dễ dàng lấy được nó chứ? Cái thằng ngu này! Tiếp theo, xem ngươi làm sao mà chứng minh mình vô tội đây. Ta chống mắt lên mà coi!) Khuôn mặt Văn Thành lộ rõ sự khoái ý, đặt bẫy ngược lại đối phương đúng là không dễ dàng gì.

- Triệu Hoài, sao túi rác của ta, ngươi lại lấy thế kia? Cần ăn gì thì nói, sao lại làm như vậy hả? Mất mặt c·hết đi được!- Văn Thành chỉ chờ cái thời cơ này, để nói lời chế giễu, giọng điệu còn mỉa mai không ít.

- Hahaha, chỉ là ta thấy tình hình có phần căng thẳng, nên tấu hài chút ấy mà. Không sao cả, không sao cả! Mọi người bình tĩnh một chút, không cần phải gấp gáp làm gì. Cứ đợi ở đây một tí, ta hiện giờ liền đi tìm bằng chứng!- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, rời khỏi đây trước mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nói rồi, Triệu Hoài xoay người về sau, định tìm đường chuồn.

Nào ngờ, người của đối phương đã đứng chặn phía sau bản thân từ bao giờ. Muốn chạy, đừng hòng nghĩ tới nữa. Đối mặt với cục diện xoay chuyện hiện tại, Triệu Hoài liền trở thành kẻ tội đồ. Trong mắt mọi người giờ đây, thân phận của hắn ta không khác gì một tên biến thái thật sự cả.

Lại cộng vào hành động thoái lui kia, người người đều là ánh mắt khinh thường. Lời ra tiếng vào, khung cảnh đã bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Duy chỉ có Diệp Ninh, vẫn là ánh mắt tin tưởng đó, không chút thay đổi. Nàng đối với hắn, nhất mực tin tưởng.

Quần chúng bàn tán sôi nổi, kẻ nói người nghe. Xôn xao không thôi, ai nấy cũng đều nói lên quan điểm cũng như thắc mắc riêng mình. Dù sao, đây cũng là cách thức duy nhất để bọn họ chứng minh sự tồn tại của bản thân.

- Các ngươi nói xem, tên biến thái kia rốt cuộc là ai trong hai người bọn họ? Cứ nói tới nói lui, lại không ra gì cả. Làm tốn thời gian quá đi!

- Ai mà biết cho được, vai quần chúng nó hiu lắm. Người ta nói sao thì chúng ta hùa theo vậy là được. Ý kiến ý cò chi cho mất công!

- Ngươi nói như vậy thì đâu có được, chúng ta mặc dù là quần chúng. Nhưng phải có ý chí vươn lên, biết đâu ngày nào đó, còn có cơ hội vùi dập nhân vật chính thì sao? Chẳng hạn như chút nữa, mọi người một ngụm nước bọt là đủ dìm c·hết hắn ta rồi!

- Các ngươi có muốn biết vì sao, ngoại ta năm nay gần chín chục. Mà hàm răng, lại không thiếu cây nào hay không?- Âm thanh có phần quen thuộc vang lên, báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

( Cái tên khốn nạn đó, lại kiếm cớ để chửi người ta rồi. Đúng là đáng ghét mà!)