Long Cơ Chiến Hồn

Chương 195: Diễn thuyết hùng hồn



Chương 195: Diễn thuyết hùng hồn

Lại nói đến tình hình hiện tại, lợi thế một lần nữa về tay. Triệu Hoài mỉm cười gian hiểm, ánh mắt lộ ra một tia thâm sâu khó dò. Bây giờ chính là thời cơ phản công tốt nhất, một đòn triệt để hạ gục đối phương.

- E hèm, mọi người nghe cho rõ đây. Sự tình biến thái hoành hành trong học viện, ai ai mà không biết. Người người đều căm phẫn, hận thấu xương cái tên khốn nạn ấy. Sau khi trải qua những ngày tháng không ngừng điều qua cũng như đương đầu với cái ác. Sống trong tủi nhục cùng với những lời miệt thị của thế nhân. Nhưng ta không vì thế mà nản chí, từ bỏ chính nghĩa trong tim. Không ngại khó khăn gian nan trắc trở, một lòng tìm ra chân tướng sự thật. Cuối cùng ông trời cũng không phụ người có lòng, để ta tìm ra được, tên biến thái ấy thật sự là ai? Nhưng... Như đã nói ở trước đó, đối phương thân thế có phần hiển hách, nào đâu phải là hạng người tầm thường. Đó cũng chính là lí do vì sao, hắn ta có thể làm ra chuyện xấu trong học viện, lại không chịu một chút trừng phạt nào cả. Thử hỏi, như vậy có bất công với chúng ta không chứ? Cái gọi là 'Chấp pháp nghiêm minh' lẽ nào chỉ đến thế? Những tủi hờn mà các bạn nữ đã trải qua, cũng như tâm lí bị tổn thương sâu sắc bởi tên biến thái ấy. Ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm, bảo vệ bọn họ? Thử hỏi mà xem, chúng ta lúc này không đứng lên đấu tranh, giành về quyền lợi cho bản thân cùng với đó là bảo vệ các chị em phụ nữ tránh xa những cái ác, thì còn đợi đến lúc nào nữa? Không lẽ, các ngươi còn muốn chịu đựng đến bao giờ nữa. Những ngày tháng âm ưu đã qua, hãy cùng ta tạo ra một chân trời mới. Nơi đó chính là miền đất hứa, ai ai cũng bình đẳng như nhau, người người nhà nhà đều không phải chịu sự bất công, phân biệt đối xử nữa. Còn bây giờ, hãy chung tay lật đổ cái ác, bảo vệ cái thiện. Đừng vì quyền thế mà sinh ra sợ hãi, không đấu tranh mãi mãi sẽ không có tự do. Đừng vì sự yếu đuối của bản thân, mà dung túng cho cái ác tự tung tự tác. Ngày hôm nay, người khác có thể là n·ạn n·hân. Nhưng biết đâu rằng, ngày mai lại là chính chúng ta. Một khi cái ác không triệt để diệt trừ, thì hậu hoạn khôn lường biết bao. Những nguy hiểm tồn tại đó, làm sao mà biết hết cho được. Đề phòng, cũng chỉ là phương án nhất thời. Chỉ có triệt để diệt trừ cái ác, mới có thể bảo vệ bản thân cũng như người mà mình yêu quý. Đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn, mất đi người yêu thương của mình. Đến lúc đó muốn cứu vãn tất cả, hoàn toàn là không thể nào. Đợi đến lúc đó, bản thân chỉ còn lại là sự oán trách cũng như hận thù, tất nhiên cảm giác đau thương tột độ là thứ không thể thiếu. Giá như mình sớm một chút... Giá như ta của lúc đó đồng tình với Triệu Hoài, đứng ra đấu tranh thì mọi việc... Hai chữ giá như ấy mà, hoàn toàn là vô nghĩa. Hiện thực một chút đi, bây giờ cùng với ta. Trực tiếp đấu tranh, diệt trừ cái ác! Bảo vệ lẽ phải, bảo vệ người thương! Vì một tương lai tươi sáng, đang chờ đón chúng ta!- Triệu Hoài nói khô hết cả miệng, gân cổ cũng theo đó mà nổi hết cả lên, làm ra một bài diễn thuyết cực kì hùng hồn. Tự phong cho mình là sứ giả chính nghĩa, đối đầu cái ác. Lại vẽ ra một cái tương lai tươi sáng, sau đó thì bôi đen nó đi, khiến cho mọi thứ trực tiếp rơi vào tăm tối. Thêm vào đó, là những cảm xúc tiêu cực, những cái kết đau thương. Cuối cùng thì bản thân xuất hiện, đại diện cho ánh sáng, soi gọi những tâm hồn tăm tối ấy. Để cho bọn họ cảm thấy, hắn chính là người mà ông trời phái xuống, dẫn dắt tất cả đi đến sự tự do, thoát khỏi sự vấy bẩn của cái ác. Thứ không thể thiếu cũng như quan trọng nhất, đó chính là vitamin gái. Để nam nữ cùng nhau bình đẳng, đứng ra mà đấu tranh. Người càng đông thì thế càng mạnh.

Những lời nói ra, điều mà Triệu Hoài chú ý hơn cả, vẫn là cảm xúc của bản thân. Điều chỉnh tâm trạng cũng như giọng điệu sao cho hợp lí nhất, để biểu lộ ý nghĩ một cách hoàn hảo. Càng nói càng nhiệt tình thì càng tốt, biểu cảm phải thật chân thực, không chút giả tạo. Như vậy, mới có thể chạm tới cảm xúc của người nghe.

Bởi vì thứ mà Triệu Hoài cần, chính là đám đông đồng cảm với những gì hắn mà nói. Chỉ có như vậy, bản thân mới có thể nắm chủ cục diện, tùy thời xoay chuyển. Cho dù có làm sai đi chăng nữa, cũng có cái để đổ lỗi. Đường lui, tất nhiên là phải có chuẩn bị từ trước. Nếu không hậu quả, e là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ăn c*t thôi mà, cần gì phải sợ.

(Cái thằng nhóc này, đúng là không uổng công ta cho nó ăn học (ăn hành) nhiều đến thế. Mặc dù không hiểu là nó đang nói cái gì, nhưng ta cảm thấy rất hay!) Nghe được những lời đó, thầy Mạnh không khỏi xúc động. Bất giác mà sinh ra sự đồng tình với đối phương.

Đang lúc Triệu Hoài nói hăng say, nào đâu chú ý đến tình hình. Ánh mắt thầy Nghiêm liền trở nên sắc bén, ý định ra tay ngăn cản. Tránh cho cục diện rơi vào hỗn loạn, phiền phức sinh ra sẽ không nhỏ. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị thầy Mạnh đi trước một bước, ngăn chặn lấy ông ta.

- Thầy Nghiêm à, định làm gì thế? Chúng ta là người lớn rồi, không nhất thiết phải tham gia vào việc của kẻ nhỏ làm gì. Đứng ở ngoài quan sát, lẽ nào không được sao?- Thầy Mạnh nhẹ cất tiếng nhưng có phần sâu sắc như là lời cảnh cáo dành cho đối phương vậy.

- Ngươi còn biết nói đến ta? Ngày đó, là kẻ nào thay mặt cháu mình, dạy dỗ lấy thằng nhóc đó. Bây giờ thì hay rồi, lại còn ra sức bảo vệ lấy hắn. Ngô Mạnh, ngươi đây là muốn làm gì?- Thầy Nghiêm trừng mắt mà nói, khí tức toả ra mạnh mẽ không thôi.

- Muốn làm gì thì đi mà hỏi người đó ấy! Ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nào có biết gì. Người làm công ăn lương ấy mà, không nghe lời là không được đâu. Còn nếu như muốn đánh, ta cũng không ngán lão già như ông đâu!- Khí tức hai bên nhau giao, cực kì mãnh liệt.

Nhưng thoáng chốc, thầy Nghiêm đã thu lại khí tức của mình. Vì thằng nhãi kia mà gây thù chuốc oán với nhà họ Ngô, thì đó không phải là quyết định đúng đắn. Lại càng không nói đến, sự bảo vệ của người đó dành cho Triệu Hoài.

- Tên cứng đầu nhà ngươi nhớ lấy, chuyện này ta nhớ kĩ rồi!- Thầy Nghiêm tức giận mà đáp, khuôn mặt toàn là vẻ không hài lòng. Nhưng hiện tại cũng chẳng thể làm gì hơn.

Sau khi Triệu Hoài nói ra những lời đó, đám đông liền trở nên yên lặng. Bầu không khí cũng vì lẽ ấy, mà trở nên tịch mịch yên ả. Ngay cả tiếng muỗi bay, còn có thể nghe rõ. Không gian thời gian cũng tựa hồ như ngừng trôi.

- Loạn ngôn! Ngươi tưởng ngươi nói như vậy, người khác sẽ nhất mực nghe theo sao? Ta khinh, tên khốn nhà ngươi làm không biết bao nhiêu là chuyện xấu. Lẽ nào còn muốn người khác, tin theo những gì mà ngươi nói!- Trần Khánh nói lớn, ý định khuyên cản mọi người, cứu vãn lấy thế cục hiện tại. Chỉ cần biến Triệu Hoài trở thành người xấu trong mắt người khác, lời mà hắn ta nói liệu có còn đáng tin? Đến lúc đó, còn có gì để sợ.

- Ta làm chuyện xấu? Vì học viện mà đem về chiến thắng trước Học viện Phi Phụng! Lẽ nào là chuyện xấu? Hết lần này đến lần khác, không ngại nguy hiểm chỉ vì sự an toàn của mọi người! Cũng là chuyện xấu? Ngươi đấy, nói chuyện thì có bằng chứng chút đi. Không thì cút vào một góc, đứng yên ở đó. Xem xem, bằng chứng cụ thể của ta đây này!- Triệu Hoài ánh mắt toàn là sự khinh thường mà nhìn về kẻ địch, toàn thân đều toả ra khí chất hơn người.