Thứ mà bây giờ Triệu Hoài muốn, chính là kích động đám đông. Chỉ với sức mạnh của một người, hắn ta hoàn toàn không đủ sức để thay đổi cục diện hiện tại. Nhưng sức mạnh của đám đông thì khác, có thể gây sức ép lên học viện. Từ đó, cho dù có muốn hay không, bọn họ cũng chỉ có thể một đường tuân theo.
Triệu Hoài ngay lập tức, xoay người về đám đông đang hóng hớt. Bầu không khí tĩnh lặng đến rõ, yên ắng không nói lời nào. Sắc mặt ai nấy, cũng đều có chút suy tư. Lời mà hắn ta nói, đã phần nào lay động được bọn họ.
Đám đông giờ như là quả bom, chỉ cần một ngòi lửa kích nổ. Thì sự việc, cho dù là ai muốn ra tay ngăn cản cũng không sao khống chế cho được. Bây giờ, đã quá trễ rồi. Chỉ có thể, giương mắt mà nhìn. Thứ sức mạnh khủng kh·iếp đó b·ạo l·oạn trong phút chốc.
- Những ai muốn biết chân tướng sự việc, thủ phạm thật sự, tìm về lẽ phải cho bản thân. Vì người mà mình thương, đấu tranh đến cùng thì hãy theo ta! Còn những ai không muốn, có thể trở về. Nếu không, hậu quả khôn lường, đến ngay cả ta cũng khó mà bảo đảm sự an toàn cho tất cả mọi người!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, kèm theo đó là khí thế dâng trào. Càng làm cho tình hình, thêm phần gay cấn.
Đám đông sau khi nghe được lời đó, liền trở nên hoang mang. Vốn dĩ chỉ muốn đến đây hóng hớt, đứng ngoài cuộc chơi. Nào ngờ cái tên đó, lại ra sức lôi kéo. Ép cho bọn họ phải lựa chọn, là trực tiếp tham gia hay là từ bỏ đam mê.
- Sao đây? Giờ về ngủ hay là đi tiếp?
- Ngủ cái quái gì! Đã hóng là hóng đến cùng, làm sao mà bỏ nữa chừng được!
- Nhưng... Lỡ như có nguy hiểm thì sao? Chúng ta so với bọn họ, thực lực vốn dĩ kém xa!
- Dân chơi mà sợ mưa rơi, thì đâu còn là dân chơi!
- Mưa đá lỗ đầu dân chơi đó, ở đó mà chơi với chơi!
- Nói nhiều quá, các ngươi đi hay không? Lâu lâu mới có một lần, không hóng cho đã thì khó mà ngủ cho được!
- Nhưng... Nguy hiểm lắm!
Giữa lúc quần chúng hoang mang, không biết phải lựa chọn sao cho phải. Tránh tình trạng một đi không bao giờ trở lại, ai nấy cũng trở nên chần chừ khó đoán cả. Mặc dù lời mà Triệu Hoài nói ra cực kì hùng hồn, nhưng nhất thời khó là lay động được đám đông. Trường hợp này, hắn ta không phải là không nghĩ tới. Vẫn là như cái cách trước đây, trực tiếp cài người vào, để kích động bọn họ.
- Truy tìm lẽ phải, bảo vệ chính nghĩa!- Âm thanh hô hào, đã bắt đầu vang lên. Khí thế dâng cao ngất trời, đem cảm xúc của đám đông thêm phần kích thích tột độ. Vẫn là người đó, nhưng mà giá tiền đã tăng lên gấp đôi. Từ 200 lên 400, nhưng cái gì thì cũng có giá của nó cả. Năng suất, không chê vào đâu được.
- Trừng trị cái ác, diệt trừ hậu hoạn!- Mỗi lời cổ vũ nói ra, đều là nhiệt huyết tuổi trẻ. Chỉ có như vậy, mới dễ dàng kích động được đám đông. Âm thanh vang lên, đã nhanh chóng bao phủ lấy màn đêm tăm tối này. Khiến cho bầu không khí trong thoáng chốc, bừng bừng khí thế như lửa ban trưa.
Đám đông vốn dĩ còn phân vân không ít, nay lại có người mở đầu. Ra sức hô hào cổ vũ, khiến cho tâm tình đang dao động của bọn họ, tìm được hướng đi. Thế là, không nghĩ ngợi được nhiều nữa. Trực tiếp tham gia, góp chút sức mọn.
- Diệt trừ cái ác, bảo vệ lẽ phải!- Đám đông hô vang, khí thế dâng trào. Trong phút chốc, càng làm cho tình hình thêm phần sôi động. Người người hoà chung tiếng nói, đồng thanh đồng dạ, đồng lòng đồng bước, cùng tiến cùng lùi. Nhưng họ đâu biết rằng, sớm đã bị Triệu Hoài tính kế tất cả rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy! Phải tin vào Triệu Hoài, phải tin vào anh ấy!- Có lẽ trong đám người đó, ngoại trừ người được cài vào kia. Thì Diệp Ninh, là người hét lớn nhất. Thêm một phần sức lực, thêm một phần sức mạnh. Đây là sự trợ giúp của cô ta dành riêng cho hắn. Mặc kệ phía trước có là gì đi nữa, đều một lòng ủng hộ.
Nhìn về một màn này, khí thế hào hùng của đám đông. Triệu Hoài không khỏi hài lòng, miệng còn lộ ra nụ cười có phần thoả mãn. Số tiền đã bỏ ra kia, cũng cảm thấy rất đáng. Đã đến lúc, mọi chuyện đi đến hạ màn, còn tiếp tục kéo dài e là lòng dân sẽ loạn. Bởi vì không có gì đảm bảo, đám người đó sẽ cùng với hắn ta đi hết đoạn đường này. Dù sao đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, rất dễ thay đổi. Đánh nhanh rút gọn mới là ưu tiên hiện giờ.
- E hèm, nếu như các người đã ủng hộ ta đến như thế. Vậy thì, ta cũng không thể phụ lòng tin của mọi người được. Theo ta một chuyến, chân tướng sự thật sẽ được phơi bày!- Triệu Hoài dõng dạc mà nói, một thân toả ra chính là chính khí.
Thế là, đoàn quân do Triệu Hoài dẫn đầu, đã khởi hành. Bọn họ một phần là vì nhiều chuyện nên mới tham gia, phần khác là vì bảo vệ chính mình, nên dễ dàng gia nhập. Cũng rất nhiều người, vì lẽ phải mà tìm đến. Còn có không ít, ngơ ngác mà đi theo. Mặc dù có chút ô hợp, nhưng không sao cả. Chỉ cần cùng chung chí hướng, hắn đều giang rộng vòng tay mà tiếp nhận.
Nhìn về một màn vừa rồi, khuôn mặt Văn Thành vẫn là bình thản đến thường. Bởi vì đối với hắn ta mà nói, đám đông đó không có tí gì gọi là sự uy h·iếp cả. Dù sao cũng là sinh ra trong danh gia vọng tộc, có những chuyện thế nhân thường ngày hắn ta khó mà hiểu rõ cho được. Tự nhiên, cũng sẽ sinh ra sự coi thường đối với bọn họ.
( Tên đó, lại muốn làm gì đây? Lẽ nào là còn có chiêu khác chưa tung ra? Vô lí, từ nãy tới giờ, hắn đều bị người của ta vây công. Làm gì có thời gian mà chuẩn bị cho việc khác? Không lẽ nào là ban chiều, nhưng lúc đó hắn ta nào đâu có xuất hiện? Chẳng lẽ, ta đã bỏ qua chi tiết nào rồi sao? Chậc, xem ra là còn coi thường tên này quá!) Văn Thành trầm tư mà suy ngẫm, khó lòng mà hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Chỉ là Văn Thành không biết, sự kiện xảy ra tiếp theo đây. Mới thật sự là màn kịch mà đối phương chuẩn bị, dành riêng cho hắn ta. Tất cả những chuyện xảy ra từ đầu cho tới giờ, là sự chuẩn bị của Triệu Hoài. Chỉ để tạo nên màn kịch hấp dẫn này, mà tên đó không tiết giá nào.
- Anh, chúng ta có nên đi theo hắn ta hay không?- Thị Thu nhỏ giọng mà nói, thăm dò ý kiến của đối phương.
- Đi, sao lại không? Xem ra, trò hay giờ mới thật sự bắt đầu. Cái tên đó, đúng là biết làm màu thật mà!- Ánh mắt Văn Thành lộ ra vài tia mong chờ, xem xem màn kịch này rốt cuộc là như thế nào.
( Thằng nhóc đó, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Làm lớn chuyện đến như vậy, thật sự là không nghĩ đến hậu quả à? Chậc, người làm công ăn lương ấy mà, đúng là khổ quá đi. Ông chủ à, ta muốn tăng lương!) Đứng trước một màn này, thầy Mạnh cũng chỉ có thể buông lời cảm thán một phen. Dù sao cũng là nhiệm vụ được giao, không hoàn thành là không được mà.
Thầy Nghiêm mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm mà Triệu Hoài mang lại. Nhưng đáng tiếc thay, có thầy Mạnh ở đây. Ông ta cũng khó lòng mà ra tay chèn ép, mọi chuyện cũng chỉ có thể trông chờ vào Văn Thành, ứng phó tất cả.
Thế cục hiện tại, đã dần đi theo hướng mà Triệu Hoài sắp đặt. Lợi thế cuối cùng cũng về tay, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều đã hội tụ đủ. Muốn thua đi chăng nữa, cũng khó lòng mà được.