Khung cảnh trước mắt, khiến cho người người đều kinh ngạc một phen. Ngàn lần không ngờ đến, nơi đây vậy mà lại thực sự tồn tại những thứ như vậy. Niềm tin của bọn họ trong phút chốc, cũng theo đó mà sụp đổ.
- Sao lại như vậy được?- Chứng kiến một màn này, Văn Thành chịu sự đả kích cũng tính là không nhỏ.
- Thứ đồ này là gì ngươi cũng biết rồi đấy. Bây giờ lại xuất hiện ở đây, vậy thì ta thay mặt mọi người, yêu cầu ngươi đưa ra một lời giải thích hợp lí cho vụ việc lần này!- Triệu Hoài không chút kiên nể, mạnh miệng mà chất vấn. Đây là thời cơ tốt nhất để đánh bại kẻ thù, phải thừa thắng xông lên.
- Đúng vậy, chúng ta cần một lời giải thích!- Quần chúng hô hào cổ vũ, thêm phần trợ uy cho Triệu Hoài.
- Yên lặng nào!- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, thầy Nghiêm vội lên tiếng. Kèm theo đó là uy thế hơn người, áp bức tất cả.
- Lão Nghiêm, ông làm gì thế? Muốn làm gì thì cũng cần phải bình tĩnh lại một chút, xem bọn nhỏ sợ chưa kìa!- Thầy Mạnh lên tiếng, kịp thời ra tay ngăn cản. Nếu không cục diện đã loạn, e là càng thêm loạn.
- Đây là có tật giật mình à? Chuyện ngày hôm nay, thầy không tránh khỏi liên quan đâu!- Triệu Hoài ngay lập tức chớp lấy thời cơ, triệt để đem tội danh này gắn lên người đối phương.
- Hỗn xược! Ngươi nói cái gì?- Nghe được lời vu khống đó, thầy Nghiêm làm sao mà chịu cho đặng. Khí tức toả ra, càng trở nên khủng bố. Xem ra là giận dữ cũng không ít.
- Những vật này tại sao lại xuất hiện tại phòng Kỉ Luật, bọn em đều cần lời giải thích? Mà thầy lại là người đứng đầu nơi đây, lẽ nào không chịu trách nhiệm sao? Hay là muốn dùng quyền thế, che đậy tất cả mọi chuyện!- Triệu Hoài không chịu lùi bước, mạnh mẽ mà đáp trả. Thành hay bại, chính là dựa vào thời khắc này.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Bọn em cần một lời giải thích!- Quần chúng hiện tại, đã hoàn toàn đứng về phía Triệu Hoài. Càng làm khí thế của hắn ta, gia tăng bội phần.
( Các ngươi đã quá coi trọng sức mạnh cá nhân, mà lại quên đi sức mạnh của tập thể. Vậy thì hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết, sức mạnh ấy lớn đến mức độ nào. Chuyện này, không dễ dàng bỏ qua được đâu!) Một mặt Triệu Hoài toàn là vẻ đắc ý, trong lòng thì không khỏi vui mừng. Sự việc này, chính là thứ mà hắn ta muốn.
Cuộc chơi lúc này, đã trở nên gây cấn hơn bao giờ hết. Có được sự hậu thuẫn của đám đông, Triệu Hoài tự tin mà trực diện đối đầu, không chút sợ hãi. Có thoát được cái tội danh đó hay không, thì đều phải dựa hét vào cái khoảnh khắc này.
Văn Thành giờ mới hiểu rõ, kế hoạch thực sự của đối phương. Nhưng bây giờ có biết đi chăng nữa, thì mọi chuyện cũng đã trở nên quá muộn màng. Lúc này, việc cần làm nhất chính là làm sao đối phó với cục diện hiện tại.
- Triệu Hoài, ngươi hay lắm! Thì ra tất cả, đều là kế hoạch của ngươi!- Văn Thành mặt đối mặt với đối phương, nghiến răng mà nói nhỏ. Tất nhiên sự giận dữ là thứ không thể thiếu.
- Quá khen rồi! Xem ngươi kìa, nóng giận làm gì không biết nữa. Lo mà giải quyết đi kìa!- Triệu Hoài bình thản mà nhẹ đáp, thái độ vẫn là có chút khoái ý.
Cục diện hiện tại, phải nói là cực kì hỗn loạn. Người người đều nháo nhào tìm cho bản thân một câu trả lời thích đáng. Thêm vào đó, người mà Triệu Hoài cài vào không ngừng kích động đám đông. Khiến cho bọn họ nhất thời hành động theo cảm tính mà quên mất đi lí trí.
- Giải thích đi! Giải thích đi!- Người người hô hào, đồng lòng đồng dạ, âm thanh vang lên trên cả trời đêm.
Đứng trước sức ép này, Văn Thành khó mà giải quyết cho được. Thân sinh danh gia, nào đâu có từng qua cái tình cảnh này bao giờ, nhất thời khó mà xử lí. Cũng mai là thầy Nghiêm đứng ra, mới có thể ổn định thế cục.
- Trật tự đi nào, yên lặng một chút! Còn nói nữa, thật sự là xem nơi này không ra gì à?- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, khí tức toả ra đáng sợ không thôi.
Lời này nói ra, đám đông mới yên lặng đi phần nào. Nhưng khí thế đó, vẫn còn rất là hùng hồn. Không chịu kém cạnh, bọn họ đây là vì bản thân mà tìm về một lời giải thích thỏa đáng. Dù sao cũng có người thay mình chịu trận, ngại gì mà cử.
- Thầy à, nói như thế đâu có được. Bọn em cần một câu trả lời thích đáng, thầy lại hết lần đến lần khác bảo bọn em yên lặng. Đây là làm sao thế, có chuyện gì khó nói à?- Việc này Triệu Hoài không sao bỏ qua, vẫn là mạnh miệng mà chất vấn. Hắn đây là muốn dồn đối phương vào đường cùng, như cái cách mà họ từng làm với bản thân.
Bọn họ có cay Triệu Hoài không? Có chứ, cay còn hơn ăn ớt nữa là. Nhưng mà hiện tại, nào đâu có thể làm gì được hắn ta. Bản thân còn lo chưa xong, lấy gì đến trả thù đối phương. Chuyện trước mắt, vẫn là giải quyết sự tình này thì hơn.
Triệu Hoài thì không cần nói tới nữa, hắn ta bây giờ đắc ý không thôi. Vẻ mặt toàn là sự hài lòng, gian trá hiểm ác đều có đủ. Giờ thì không cần phải làm gì nhiều, lâu lâu nói đểu hay là đâm chọt một câu thì kẻ địch cũng đủ c·hết rồi.
( Cái thằng nhóc Triệu Hoài đó, thật sự là khó chịu mà. Muốn giải quyết được vấn đề này thì trước tiên phải giải quyết được nó trước đã. Mà tên họ Ngô ấy lại ở đây, đúng là cản trở không ít, ta khó lòng mà ra tay cho được. Xem ra tình hình, phải dựa vào Văn Thành rồi. Coi đây như là một bài học, để nó tự mình trải nghiệm vậy!) Nhìn về sự tình này, thầy Nghiêm sắc mặt đều trở nên trầm ngâm.
Thầy Nghiêm sau một hồi tính toán, liền lui bước về sau. Liếc mắt ra hiệu cho Văn Thành, bảo đối phương tự mình đối phó. Nhận được tín hiệu, hắn ta bước lên. Một lần nữa, mặt đối với mặt với Triệu Hoài.
Hai bên nhìn nhau, sắc mặt thì hoàn toàn trái ngược. Sau khi trút được gánh nặng trong lòng, Triệu Hoài bình thản không thôi. Còn Văn Thành thì toàn thân âm ưu, dáng vẻ còn có phần khó chịu.
- Ngày mà ngươi vu oan cho ta, chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Hiện tại, hãy tận tình mà tận hưởng, trả giá cho việc mà bản thân đã làm đi!- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai đối phương, miệng còn nở ra nụ cười hài lòng nhưng không kém phần gian ác.
- Ngươi làm như vậy, không sợ bị trả thù sao? Triệu Hoài ngươi nên tự lượng sức mình, đừng cố quá để rồi lại quá cố. Chuyện này, đến đây là được. Chuyện trước đây, ta không tính toán với ngươi nữa. Đừng để mọi chuyện đi quá xa, nếu không hậu quả ấy, ngươi gánh không nổi đâu!- Văn Thành trầm giọng mà nói, ánh mắt liền lộ ra một tia hung hãn. Lời này nói ra, chính là đang cảnh báo đối phương.
Nghe được lời ấy, Triệu Hoài ngược lại không chút sợ hãi. Thậm chí, còn có phần kiên quyết hơn. Bầu không khí vẫn là dáng vẻ căng thẳng đó. Lần này muốn hắn ta bỏ qua nào đâu đơn giản đến thế. Những tủi hờn đã chịu trước đây, nào đâu ai thấu.
- Triệu Hoài, đến đây là được rồi. Ngươi của hiện tại, đấu không lại bọn họ đâu. Đừng vì chút chuyện nhỏ này, mà gây ra hậu hoạn không đáng có cho bản thân!- DG lên tiếng nhắc nhở, tận tình mà ra sức khuyên giải.
- DG, ngươi bảo ta bỏ qua cho bọn họ sao? Khó khăn lắm mới có thể đảo ngược tình thế, trả lại tủi nhục trước đây. Bây giờ thì sao, ngươi lại bảo đến đây là được rồi. Việc này, ngươi nghĩ có khả thi không?- Sau khi nghe được lời đó, sắc mặt Triệu Hoài liền trở nên ưu ám khó coi. Vất vả lâu đến như vậy mới đổi lại kết cục này. Bảo hắn từ bỏ, đúng là không cam tâm mà.