Long Cơ Chiến Hồn

Chương 202: Thơm



Chương 202: Thơm

Vì bất đắc dĩ, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt phải trở thành mồi nhử trong một nhiệm vụ nguy hiểm. Nguy hiểm thì không thấy đâu, chỉ thấy hai người bọn họ ăn chơi trác táng, lã lướt theo điệu nhạc xập xình. Âu, đây cũng thân đắc do kĩ mà thôi, họ nào đâu có muốn.

Đó giờ đến đây, Triệu Hoài chỉ toàn là vào đấu trường ngầm, đánh với đấm. Làm gì có cơ hội thưởng thức như vậy, phen này mà không tận hứng thì thật là có lỗi với bản thân. Nhưng mà chơi thì chơi, vẫn là phải nhớ làm nhiệm vụ một chút. Để có cái mà bàn giao cho người ta.

- DG à, ngươi kiểm tra thử xem, coi coi ở đây có bất thường ở đâu hay không?- Triệu Hoài cố tình di chuyển khắp nơi như vậy, tất nhiên là có mục đích. Chính là để DG, có thể dễ dàng cảm nhận một chút.

DG sau một hồi thám thính tình hình nơi đây, cực lực truy quét, liền nhận ra có điều bất thường ở xung quanh. Nhưng vì khả năng vẫn còn bị hạn chế, khó lòng mà nhìn thấu tất cả. Đó đã là miễn cưỡng lắm rồi, không thể nào hơn được nữa.

- Triệu Hoài, ta cảm nhận ở đây có yêu khí. Nhưng khí tức ấy, mơ hồ lắm, lúc ẩn lúc hiện. Xem ra đối phương, thực lực không kém lắm đâu. Chú ý một chút!- DG lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu còn là cực kì thận trọng.

- Có biết vị trí chính xác của đối phương không? Giữa biển người bao la này, ngươi bảo ta chú ý, ta cũng chẳng biết chú ý ai cho đặng!- Triệu Hoài cười khổ một tiếng, nhưng không quên đưa mắt quan sát lấy tình hình xung quanh. Hai mắt cứ đảo qua đảo lại, không ngừng tìm kiếm lấy đều bất thường nơi đây.

- Không thể! Năng lực hiện tại của ta không đủ, lại thêm đối phương thực lực mạnh mẽ. Biết ẩn dấu khí tức, ắt hẳn không phải là hạng xoàng. Tự mình bảo trọng đi!- DG bất lực mà nói, thái độ vẫn là có chút thoái lui.

- Sao ngươi vô dụng thế không biết nữa? Ngươi cảnh báo thì có khác gì lời mà chị đại nói? Vẫn là ta tự mình tìm kiếm, nào đâu có trợ giúp được gì?- Triệu Hoài nói lời phàn nàn, chê bai tất nhiên là cũng không thiếu.

- Ngươi nói ta vô dụng? Không phải là nhà ngươi đến ngay cả một chút Urimi tinh luyện cho ta cũng không có. Khiến cho tiến độ sửa chữa trở nên chậm chạp, công năng không sao hồi phục cho được. Thì một chút chuyện nhỏ, còn làm khó được ta sao? Là ngươi vô dụng hay là ta vô dụng? Cái tên khốn kh·iếp này, bíp nhà ngươi...- DG ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, lời nói giận dữ cứ như là mưa trút nước. Liên tục dùng ngôn từ chửi thẳng mặt Triệu Hoài.

- Thôi được rồi, là ta sai! Lỗi là do ta, là ta vô dụng. Tha cho ta một mạng đi, ta biết sợ rồi. Ngươi có phế đi chăng nữa, cũng là thứ đồ cao cấp. Không phải ai cũng có, người người đều khát khao có được. Là ta có mắt như mù, không nhìn ra được giá trị của ngươi. Lỗi do ta, được chưa?- Trước tình hình này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Cam tâm tình nguyện mà nhận hết mọi lỗi lầm.

- Thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy, tạm tha cho ngươi đó. Còn có lần sau, cẩn thận cái mạng chó của ngươi đấy. Lo mà làm việc đi, còn kiếm Urimi tinh luyện cho ta nữa!- DG chửi mệt thì ngừng, không quên buông lời cảnh cáo đối phương, kèm theo đó là yêu cầu của bản thân.

- Được nước thì lấn tới mà, cái đồ khốn nạn này!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng mà chửi thầm, cục tức này xem ra vẫn còn chưa nuốt hết.

- Ngươi nói gì thế? Tưởng ta không nghe à? Ngươi đừng quên, chúng ta là tâm ý tương thông đó!- DG lên tiếng chất vấn, giọng điệu còn có phần bề trên nữa.

- Nào có nào có! Sợ còn không hết nữa là, ta mà dám nói gì ngươi!- Triệu Hoài ứng phó kịp thời, mới giữ cho hai cái lỗ tai của mình được bình yên trong giây lát.

Nói thì nói thế, Triệu Hoài vẫn là không quên nhiệm vụ của mình. Đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, như là tìm kiếm thứ gì đó. Bất chợt, cả cơ thể dường như có chút bất thường. Mơ hồ cảm nhận, có gì đó rất là quen thuộc xuất hiện ở đây.

Trước mắt liền thấy một bóng hình xinh đẹp, thú tính của Triệu Hoài liền bộc phát. Mặc dù trong đây có hơi tối, nhưng cũng đủ hắn ta nhìn rõ làn da trắng nõn nã kia. Thân hình đối phương thì không cần phải nói tới, là một đường cong quyến rũ nhưng không kém phần kiều diễm. Chỉ là dáng người ở phía sau thôi, đã khiến cho tên đó c·hết mê c·hết mệt. Bản thân, liền sinh ra cảm giác mà khó diễn tả với người ấy.

Thế là Triệu Hoài liền chủ động mà tiến tới, ngại gì mà cử. Trên khuôn mặt này, đã rạng ngời sức sống. Đêm nay, xem ra lại là một đêm khó quên nữa rồi. Nhiệm vụ ấy mà, cứ mặc kệ nó qua một bên là được.

- Chào em gái!- Triệu Hoài vui vẻ mà nói, sự háo hức điều hiện rõ trên khuôn mặt.

Đến khi đối phương quay đầu nhìn lại, nụ cười trên môi của hắn ta cũng theo đó mà tắt dần. C·hết chân tại chỗ, khó mà nói rõ thành lời. Cơ mặt thì không ngừng co giật, không sao kiềm chế được biểu cảm của bản thân. Niềm vui của Triệu Hoài, cứ thế mà biến mất, sự hoảng loạn liền thế chỗ cảm giác háo hức ban đầu.

( C·hết mịa, cô ta... Sao lại... Ở đây?) Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, Triệu Hoài bất giác trở nên thất thần, cảm xúc liền có chút bấn loạn. Lần này, xử lí không khéo thì lại toang.

Không ngờ tới tại nơi đây, Triệu Hoài còn có thể gặp lại người xưa. Kẻ mà bản thân không muốn gặp lại bao giờ nhất, Hồ Nhã. Ánh mắt đôi môi khẽ mộng, cái dáng vẻ kiều diễm đó vẫn là động lòng người đến thế. Nhưng mà đối với hắn ta giờ không phải là lúc quan tâm đến những thứ đó, mà là đối phương tại sao lại xuất hiện ở đây. Có lẽ là định mệnh sắp đặt, để hai người bọn họ một lần nữa gặp gỡ.

- Ngươi... Nô bộc? Là nhà ngươi sao?- Hồ Nhã nói nhỏ nhưng ánh mắt không khỏi sắc bén.

Triệu Hoài ngay tức khắc, ôm chầm lấy đối phương, không cho nàng ta kịp thời phản ứng. Cái hành động này, đúng là tìm c·hết mà. Cũng mai là ở đây đông người, Hồ Nhã không tiện ra tay. Nếu không, hắn ta có c·hết ngàn lần cũng không đủ.

- Đừng động đậy, nghe ta nói này! Đang có người quan sát quanh đây, mục đích chính là tìm yêu ma, có lẽ đó là cô! Cô mà ra tay thì sẽ lộ ra yêu khí, e là lúc đó sẽ bị bọn họ phát hiện, phiền phức sẽ không nhỏ đâu!- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai đối phương, nét mặt còn hết sức thận trọng. Còn tiện thể mà đưa tay vòng qua sau, ôm trọn cô ta vào lòng. Lợi tức này, hắn ta lấy chắc rồi.

Hồ Nhã tâm tình vốn là có chút nóng giận, định ra tay t·rừng t·rị hắn ta. Nhưng sau khi nghe được lời đó, liền bình lặng trở lại. Đưa mắt mà nhìn về xung quanh, với năng lực của cô ta thì dễ dàng mà nhận ra điểm bất thường.

- Chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà muốn gây khó dễ cho ta? Còn tên nô bộc nhà ngươi nữa, không mau buông tay. Muốn c·hết à?- Hồ Nhã trầm giọng mà nói, sắc mặt liền có chút không vui.

- Buông tay? Ta mà buông tay, bọn họ liền phát hiện ra cô thì phiền phức lắm. Đừng quên khí của ta, có năng lực ẩn nấp đấy! Đừng thấy họ ít người mà khinh thường, xung quanh đây sớm đã bị mai phục. Cường giả không ít, chỉ trực chờ để ra tay! (Mé nó, tưởng có gái ngon, ai ngờ mà gặp phải hàng này. Đúng là một khi xui xẻo thì cái hồ ly (chó) gì cũng gặp được. Mà công nhận, thơm thật!) Triệu Hoài ra sức mà hù dọa đối phương, để cho cô ta tin đó là thật. Nếu không, kết cục của hắn ta e là rất thảm. Giờ mà chạy, thì không phải là lúc. Chỉ có thể, tùy thời ứng biến.