Triệu Hoài một đường tìm kiếm, nhưng không thiếu phần ăn chơi. Kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán, đối phương vậy mà lại là Hồ Nhã. Hắn ta muốn tránh cũng tránh không kịp, đành tiện thể mà kiếm một chút lợi tức từ cô ta vậy.
- Mà sao cô lại xuất hiện ở đây? Lấy được Hoả Liên Hoa không trở về Yêu Thổ, lại lảng vảng ở Nhân Giới. Coi chừng xe bắt chó, nó bắt cô đi đó!- Triệu Hoài nhân cơ hội này, công báo tư thù một chút. Liền tìm cách mà chửi xiên chửi xỏ đối phương một phen.
Nhưng Hồ Nhã đâu phải là quả hồng mềm, tùy ý hắn ta nắn bóp. Nghe được lời đó, mạnh tay mà véo lấy hắn ta. Triệu Hoài đau điếng hết cả người, nhưng nhất quyết vẫn là không chịu buông ra. Mỹ nhân trong tay, ai mà nỡ lìa xa.
- Đau c·hết ta rồi! Nhẹ nhẹ nhẹ chút!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà cầu xin, điệu bộ còn có chút thấp hèn.
- Tên nô bộc nhà ngươi, tốt nhất là nên biết thân biết phận một chút. Nếu không, cho dù có phá hư chuyện tốt của ta, ta cũng không ngại mà ra tay ở đây đâu!- Hồ Nhã nói lời cánh cáo, nhưng hoàn toàn không làm mất đi sự xinh đẹp của bản thân. Còn tăng thêm vài phần bá khí.
- Triệu Hoài à, bình tĩnh lại một chút! Hồ tộc trời sinh mị thể, có thể dễ dàng quyến rũ con mồi. Huyết mạch càng cao, thì khả năng thu hút người khác càng mạnh. Đối phương e là không tầm thường, ngươi và cô ta còn có sự liên kết đặc biệt. Khó mà tránh khỏi mê hoặc, còn tiếp tục như vậy, ngươi khó sống mà rời khỏi đây đấy!- DG lên tiếng nhắc nhở, bằng không hắn ta lại làm xằng cũng không chừng.
- Thảo nào, ta lại cảm thấy có gì đó không đúng, cứ muốn ở cạnh cô ta. Con hồ ly này, đúng là biết dụ dỗ người khác mà. Xem ra những người bị hại kia, không tránh khỏi liên quan đến cô ta rồi. Ta mà không kiên định thì sớm đã bị cô ta mê hoặc!- Triệu Hoài nhíu mày, tâm trạng có chút buồn phiền nhưng khuôn mặt ấy lại hài lòng không thôi.
- Thôi ông im mẹ mồm đi! Cái tay, cái tay kìa, không biết là đặt ở đâu nữa!- DG nhìn về thực tại, không khỏi khinh bỉ một phen.
Tay của Triệu Hoài, sớm đã đặt lên mông của Hồ Nhã. Ánh mắt của cô ta nhìn hắn, không khác gì nhìn một n·gười c·hết cả. Trong điệu bộ này, kết cục e là rất thảm. Chỉ thấy tên đó gượng cười, nhưng tâm tình thoả mãn khó mà dấu diếm.
- Ngươi muốn tự mình lấy ra, hay là ta tiện tay chặt bỏ. Nói đi!- Hồ Nhã trầm giọng mà nói, ánh mắt đó lạnh lùng nhưng không kém phần đáng sợ.
( Sờ một tí mà làm gì căng thế, bất quá ta cho cô sờ lại!) Lời này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể nói thầm. Nói ra, chính là chơi ngu có thưởng, còn thưởng như thế nào, thì tùy thuộc vào Hồ Nhã.
- E hèm, không đùa với cô nữa, chúng ta nói chuyện chính đi! Cô, sao lại xuất hiện ở đây thế, có biết rằng nơi đây nguy hiểm lắm không? (Mà nguy hiểm nhất, chắc có lẽ là cô!)- Sắc mặt Triệu Hoài liền trở về với dáng vẻ nghiêm túc, còn tiếp tục mà đùa nữa, e là đi hơi xa khó mà về cho được.
Theo dòng nhịp điệu, từ nhạc xập xình liền chuyển qua thể loại nhẹ nhàng. Những cặp đôi khác, đã bắt đầu khiêu vũ cùng nhau. Triệu Hoài thân là giữa trung tâm, tất nhiên là không chịu thua kém. Tay cầm tay, nhịp nhàng bước chân, cùng với Hồ Nhã mà nhảy điệu nhạc của riêng mình.
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?- Hồ Nhã lãnh đạm mà nói, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ của bề trên đó.
- Chậc, nói ra đi! Biết đâu không chừng, ta có thể thay cô giải quyết thì sao? Năng lực của ta, cô không phải là chưa từng thấy qua. Dù sao ở đây, ta cũng có nhân lực của riêng mình, còn cô thì không. Nhanh chóng trở về Yêu Thổ, đó mới là nơi an toàn đối với cô! (Cô mà ở lại đây lâu, biến cố phát sinh ra khó mà lường trước được. Để cho đám người kia biết được ta dính dáng đến yêu tộc, không phải là ta sẽ rất thảm sao?)- Triệu Hoài mỉm cười mà nói, sự tự tin là thứ không thể thiếu. Nhìn về thái độ này, Hồ Nhã đúng là có chút dao động.
- Ta đến đây là có sứ mệnh của riêng mình, tìm kiếm Hoả Liên Hoa cũng chỉ là một trong số đó. Hiện tại, vẫn còn nhiệm vụ nữa cần phải làm. Đó là truy bắt đồng tộc, kẻ phản bội của Hồ tộc. Ta nhất định phải bắt được cô ta, đem về chịu tội. Nếu không, khó mà trở về cho được!- Hồ Nhã lạnh lùng mà nói, nhưng ẩn trong đó là nổi buồn man mác. Tâm trạng hiện tại của cô ta, khó mà diễn tả thành lời.
- Vậy sao? Chuyện đối với ta cũng không phải là khó (mà là rất khó). Hiện tại, cô vẫn là rời đi trước thì hơn, tránh bứt dây động rừng. Chuyện còn lại, cứ giao cho ta là được!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, thái độ còn là rất chắc chắn.
- Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi? Lần trước thành công, là do con cá kia ngu ngốc mà thôi. Bây giờ đối diện, chính là tộc nhân của ta. Ngươi nghĩ, chỉ dựa vào chút thực lực đó của ngươi, có thể giải quyết được mọi chuyện?- Hồ Nhã nhìn về đối phương bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi. Dù sao bảo cô ta tin tưởng hắn vô điều kiện, là không thể nào.
- Thực lực ấy mà, không nói lên tất cả đâu. Còn phải biết sử dụng cái đầu nữa kìa, đầu ta đâu phải mọc tóc chỉ để trang trí chơi!- Triệu Hoài ghé sát mặt đối phương, mắt đối mắt. Nhỏ giọng mà nói, nhưng uy quyền không thiếu.
Từ xa, ánh mắt Thanh Đạt toàn là sự ganh tị mà nhìn về Triệu Hoài. Đối phương vậy mà lại tay trong tay với người đẹp. Cười cười nói nói, vui buồn bên nhau. Chỉ buồn cho bản thân, lặng lẽ nơi đây đứng nhìn. Người so với người, đúng là tức c·hết mà.
- Tên khốn kiếp đó sao lại bắt chuyện được với người đẹp thế kia? Ngoài cái sống lỗi với sống bẩn, hắn có gì hơn ta? Bất công quá đi mà!- Thanh Đạt nước mắt hai hàng, buông lời ghen tị.
Đang lúc Thanh Đạt buồn tủi vì không kiếm được mối nào ngon, cuối đầu mà đi. Nào ngờ, vừa quay người về sau đã vô tình đụng trúng một cặp ngực to chà bá lửa. Cảm giác ấy mặc dù có chút thoáng chốc, nhưng vương vấn để lại là khó quên. Mềm mại nhưng không kém phần đàn hồi.
- Xin lỗi! Xin lỗi!- Thanh Đạt ríu rít mà nói, nhưng dư vị đó thật sự là rất tuyệt.
- Không sao chứ? Chàng trai nhỏ sao lại e thẹn đến vậy?- Một âm thanh ngọt ngào vang lên nhưng cũng đầy sự quyến rũ trong đó.
Thanh Đạt đưa mắt nhìn lên, cái vẻ đẹp ấy cũng theo đó mà khắc ghi vào trong tâm trí hắn. Đầu tiên là thân hình bốc lửa của đối phương, ba vòng không chê vào đâu được. Cần gì thì có đó, lại thêm chiếc đầm bó sát thân, càng tôn lên vẻ đẹp của cô ta.
Khuôn mặt thì không cần phải nói tới, đường nét tinh xảo, nhan sắc tuyệt trần. Đôi môi đỏ mọng ấy, nhìn thôi cũng đủ ứa nước miếng. Đôi mắt sắc sảo nhưng không thiếu phần quyến rũ. Làm cho con tim bé nhỏ của Thanh Đạt, cứ đập liên hồi hết cả lên.
- Không... Sao...- Đứng trước nhan sắc này, Thanh Đạt liền trở nên bối rối hơn bao giờ hết. Lời nói đến miệng, còn trở nên lấp bấp nữa là.
- Không sao vậy là tốt!- Đối phương nhìn về Thanh Đạt một lượt, từ trên xuống dưới không bỏ qua bất kì chỗ nào. Điều này, khiến cho hắn ta ngược lại có chút ngại ngùng. Bất giấc trên môi cô ta, lộ ra nụ cười có phần hài lòng.