Thanh Đạt vô tình v·a c·hạm với một cô gái xinh đẹp, bất giác mà rơi vào lưới tình. Mà đối phương cũng không kém, ánh mắt chăm chú mà nhìn về hắn ta. Còn mang đến một cảm giác gì đó, khó mà diễn tả thành lời. Tưởng rằng bản thân đã gặp được chân ái, điều này khó mà tránh khỏi vui mừng trong lòng.
Chỉ thấy cô ta tiến tới, thì thầm nhỏ vào tai Thanh Đạt: 'Đêm nay em trai nhỏ có rảnh không, hay là cùng chị đây vui đùa một đêm đi!' Nghe được lời này, hắn ta như điếng cả người, khuôn mặt đều hoá đỏ. Không ngờ tới, vận khí của bản thân còn có thể tốt đến như vậy.
- Thật... Sao...- Thanh Đạt người gần như cứng đờ, khó mà nói rõ thành lời.
- Thật! Hay là, em trai nhỏ không muốn?- Cô ta ép sát lấy hắn, còn dùng ngực của mình mà cạ nhẹ lên cánh tay đối phương. Bày ra bộ dáng hết sức quyến rũ nhưng không kém phần hứng tình.
Điều đó khiến cho Thanh Đạt, không còn phân biệt được trời trăng gió mây là gì. Hơn 18 năm thanh xuân, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này. Đã vậy, đối phương còn là một cô gái hết sức kiều diễm nữa chứ. Hắn ta, sớm đã không kiềm lòng được rồi.
- Không... Phải, người ta là ngại... Ấy mà. Chúng ta... Lần đầu gặp gỡ, như vậy... Có hơi nhanh thì phải!- Thanh Đạt ấp úng mà nói, nhưng khuôn mặt ấy lại đê tiện không thôi. Sự chờ mong háo hức đó, không sao dấu diếm cho được.
- Vậy là em trai nhỏ đây, không thích chị à?- Cô ta thổi nhẹ vào tai hắn ta, giọng điệu còn có phần nũng nịu.
Tới đây, Thanh Đạt thực sự là không chịu nổi nữa rồi. Sự kích thích tột độ này, đã hoàn toàn thức tỉnh thú tính trong người của hắn ta. Còn từ chối nữa, chính là phụ đi lòng tốt của người ta mà. Thời đã tới rồi, muốn cản cũng cản không nổi.
- Không có,...
- Vậy thì đi thôi!- Chưa kịp để Thanh Đạt nói hết câu, đối phương đã trực tiếp kéo hắn ta rời đi. Như thể, sợ con mồi vuột mất vậy. Trong hai người họ, ai là con mồi ai kẻ đi săn, khó mà nói rõ.
Tại một khách sạn nào đó, Thanh Đạt lúc này háo hức hơn bao giờ cả. Rình lén thì có nhiều lần rồi nhưng đây lại là lần đầu trải nghiệm, không tránh khỏi cảm giác hồi hộp trong lòng. Cuối cùng cũng có thể, tạm biệt đời trai tân tại đây.
Chưa kịp để Thanh Đạt hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đối phương đã đẩy mạnh hắn ta lên giường. Bản thân thì làm ra tư thế gợi cảm, liếc mắt đưa tình. Trước tình hình này, tên đó liền trở nên cứng đờ. Khó mà phản kháng, một mặt cam chịu.
Thanh Đạt nằm đó, 'sợ hãi' mà hai mắt nhắm nghiền tận hưởng cái khoảnh khắc này. Trong thâm tâm sớm đã vui như hoa, không ngờ tới bản thân còn có một ngày này. Thưởng thức được mỹ vị nhân gian nhưng mà cuộc đời nào đâu có dễ đến thế.
- Mở mắt ra đi nào, cần gì phải nhắm như thế?- Cô ta lên tiếng, giọng nói hết sức ngọt ngào.
Thanh Đạt từ từ mở mắt ra, cảnh tượng mà hắn ta nhìn thấy chính là hai tay của bản thân sớm đã bị khóa chặt vào giường. Điều này mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không kém phần kích thích đối với hắn.
( Wa, còn biết chơi như vậy nữa à! Đêm nay, xác định lại là một đêm không ngủ nữa rồi. Hà hà!) Nội tâm sớm Thanh Đạt đã không ngừng bấn loạn, thú tính là không thể nào kiềm chế được. Dục vọng, đang từ từ xâm chiếm lấy hắn ta nhưng lí trí vẫn còn ở đó.
- Chị gái à, ta vẫn còn chưa biết tên của chị là gì? Có thể nào, nói cho ta biết được không?- Thanh Đạt giả vờ ngây thơ mà hỏi, vẻ mặt còn lộ ra sự chờ mong.
Chỉ thấy, cô ta thanh thoát mà nằm lên người đối phương, mặt đối mặt. Vẻ đẹp đó càng thêm phần hấp dẫn, đã vậy còn thổi nhẹ một hơi vào mặt hắn. Điều này khiến cho Thanh Đạt như hồn bay phách lạc. Chí nam nhi, cứ bừng bừng như lửa ban trưa,
- Ngươi thật sự là muốn biết sao?- Ánh mắt ấy, đôi môi này kèm theo đó là một động tác vuốt nhẹ mái tóc. Giọng nói thỏ thẻ nhưng không kém phần ngọt ngào, chỉ cần như thế đã hoàn toàn mê hoặc được hắn ta.
- Muốn, ta thật sự muốn!- Thanh Đạt ngay lập tức đáp lời, nét mặt vẫn là có một chút gấp gáp.
- Muốn? Là muốn cái nào, là muốn biết tên ta, hay là...- Vừa nói, cô ta còn vừa đưa tay vuốt ve lấy thân thể của đối phương. Hắn sớm đã không chịu được, còn phải nhận lấy sự kích thích này. Đúng là càng làm cho con người ta, thêm phần hưng phấn.
- Tên! Là tên!- Thanh Đạt cố gắng dùng một chút lí trí cuối cùng mà nói rõ mục đích. Hắn cũng muốn chủ động lắm chứ, đáng tiếc hai tay đã bị khóa chặt. Giờ bản thân như con mồi, tùy ý cô ta h·ành h·ạ.
- Tên à?- Cánh tay đó bỗng dừng lại, ánh mắt còn lộ ra một tia trầm ngâm.
- Tên của ta, ngươi cần biết làm chi? Không phải, chỉ cần lên giường với nhau là xong hay sao?- Lời này nói ra, tựa hồ mang đến một cái cảm giác man mác buồn.
- Nhưng... Ta vẫn muốn biết tên của chị. Ngày sau gặp lại, cũng dễ nói chuyện hơn!- Thanh Đạt ngập ngừng mà nói, bộ dáng vẫn là có chút chính chắn.
Nghe được lời này, đối phương nhẹ mỉm cười, tâm tình e là có phần thích thú. Một lần nữa, ánh mắt ta chạm nhau. Cảm xúc của Thanh Đạt không khỏi dâng trào một phen, thứ gì mà chịu cho nổi.
- Ngày sau gặp lại? E là không được rồi! Ngươi có biết tên ta đi nữa, cũng vô dụng mà thôi!- Cánh tay mềm mại ấy, vuốt ve lấy khuôn mặt của Thanh Đạt. Cùng với nụ cười có phần bí ẩn của cô ta, tim hắn như thổn thức tới nơi, đập loạn liên hồi.
- Sao lại như thế? Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, ta sẽ không quên cô!- Thanh Đạt khẳng khái mà nói, ánh mắt còn vô cùng kiên định.
- Bởi vì hôm nay, ngươi khó mà sống rời khỏi đây. Cùng ta tận hưởng một đêm, không phải là vui hơn hay sao?- Cô ta lộ ra nụ cười có phần ma mị như là muốn hút hồn người khác tới nơi vậy, mười phần quyến rũ. Vẻ đẹp ấy, càng làm cho Thanh Đạt thêm phần thích thú nhưng mà có cái gì đó, sai sai ở đây thì phải.
- Khó sống mà rời khỏi đây? Lời này là sao, chị gái xinh đẹp ơi, cô đây là đang trêu đùa ta à?- Thanh Đạt mỉm cười khoái ý mà đáp, tưởng rằng đó chỉ là một lời nói đùa nhưng đâu biết rằng nguy hiểm đang cận kề đến gần. Hắn của bây giờ ngoài sắc dục ra, thì đâu nghĩ được nhiều.
- Đùa? Đúng vậy, ta là đang đùa với ngươi đó. Thật ra mà nói, chính là đang lấy mạng ngươi ra mà chơi đùa!- Bàn tay mềm mại vuốt ve ấy, móng tay liền trở nên sắc nhọn lạ thường. Nâng cằm Thanh Đạt lên, đôi mắt của cô ta cũng theo đó mà thay đổi. Nhưng hoàn toàn không làm giảm đi sự xinh đẹp của nàng, thậm chí còn tăng lên bội phần.
Nhìn về một màn này, Thanh Đạt liền có chút bối rối. Không hiểu, chuyện quái gì đang xảy ra. Lời của đối phương, cùng với hành động e là không phải nói đùa. Nhưng đứng trước sắc đẹp này, hắn khó mà phản kháng cho được.
- Đây là... Đang nói chơi phải không?- Thanh Đạt gượng cười mà hỏi, câu kéo thời gian. Hắn đã bắt đầu âm thầm vùng vẫy, ra sức mà thoát khỏi vòng tay. Nhưng đáng tiếc, lại không sao làm được.
- Vô ích thôi, đây là vòng tay làm bằng chất liệu đặc biệt. Không có chìa khóa, thì không mở ra được đâu!- Nhìn về một màn này, cô ta liền nở ra nụ cười đắc ý. Tay cầm chìa khóa, mà ném ra xa.