Long Cơ Chiến Hồn

Chương 205: Thanh Đạt tay bị khóa vào giường



Chương 205: Thanh Đạt tay bị Khóa vào giường

Thanh Đạt hiện tại, tay bị khóa chặt vào giường muốn thoát ra nhưng không thể nào làm được. Đã vậy, còn tận mắt chứng kiến đối phương nhẹ nhàng mà ném chìa khóa xuống đất. Khoảng cách thì không tới một mét, lại tưởng chừng như không bao giờ chạm tới ấy. Đúng là khiến cho người ta, trở nên khổ sở mà.

- Way, chị gái xinh đẹp à, cô đây là đang làm gì thế? Không vui đâu, có thể nào mở khóa cho ta được không? Ta không muốn chơi nữa!- Nhìn về tình hình có phần thay đổi, Thanh Đạt liền cảm thấy bất an trong lòng. Cuộc vui giữa chừng, liền muốn thoái lui.

- Muốn chạy à, không dễ thế đâu. Ngươi định sẵn đêm nay, khó mà thoát khỏi đây rồi!- Kèm với giọng nói mật ngọt đó, là không từ biết từ đâu xuất hiện, một chiếc đuôi mềm mại mà lại chạm vào khuôn mặt của Thanh Đạt. Món quà bất ngờ này làm cho hắn ta, khóc thét một phen.

- Yêu... Yêu ma!- Tình cảnh trước mắt, khiến cho hắn ta hoảng loạn hơn bao giờ hết. Hứng chí ban đầu, đều theo đó mà tan thành mây khói.

- Sao? Sợ à? Bây giờ, còn muốn biết tên ta nữa không?- Cô ta cười đùa mà nói, mặt vẫn là có chút khoái ý. Những chiếc đuôi ấy, đã không ngừng chạm vào cơ thể của đối phương.

- Muốn... À mà không! Ta sai rồi, ta không nên muốn biết tên của cô là gì. Là lỗi của ta, tha cho ta đi mà!- Chứng kiến một màn này, Thanh Đạt không khỏi hoảng sợ trong lòng. Hắn ta điên cuồng mà ra sức vùng vẫy, nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích. Chơi kiểu đó, không vui ời.

- Đàn ông các ngươi, ai cũng thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy sao? Mới giây trước còn muốn biết tên người ta, mà giây sau lại đổi ý. Đúng là đáng c·hết mà!- Nói rồi, cô ta đặt tay nhẹ lên ngực trái của Thanh Đạt.



- Hay là như vậy đi, ta móc tim ngươi ra, xem nó như thế nào? Rốt cuộc là trước sau như một hay là trái phải khác nhau. Rồi sau đó thì để ngươi đi, như vậy có được không?- Đối phương nói ra lời này, b·iểu t·ình khuôn mặt còn lộ ra một tia hung ác. Giọng điệu có phần mê mẩn nhưng không kém phần c·hết người.

- Ui, như vậy không được đâu. Ta sợ đau lắm, hay là chúng ta đổi cách khác đi. Tâm sự với nhau là được rồi, cần gì động tay động đuôi thế này!- Thanh Đạt gượng cười mà đáp, b·iểu t·ình sợ hãi khó mà dấu diếm cho được. Tưởng rằng đêm nay sẽ hạnh phúc, phúc thì không thấy đâu nhưng bất hạnh thì có đầy.

- Trò chuyện thì không cần đâu, như vậy thì mất thời gian lắm. Đám người kia, cứ săn lùng ta miết. Nhanh một chút, còn chạy khỏi nơi này nữa!- Cô ta nhìn về Thanh Đạt, ánh mắt liền trở nên thay đổi. Lãnh đạm nhưng lẫn trong đó là có chút ưu uất.

( Thì ra, yêu ma cần tìm chính là cô ta! Sao ta lại 'mai mắn' thế này, gặp ngay đối phương vậy? Nhanh, phải nhanh chóng báo cho bọn họ biết mới được. Không thì cái mạng của bản thân, e là khó giữ rồi!) Thanh Đạt muốn đem vị trí của mình, báo hiệu cho đồng đội biết. Nhưng đáng tiếc thay, hai tay đều đã bị khóa chặt. Không sao cầu cứu cho được, giờ chỉ còn biết nằm nhìn mà chờ c·hết.

- Aaaaa, có ai không? Cứu ta với!- Bất lực, Thanh chỉ có thể dùng đến cách thủ công nhất. Mở rộng miệng hết cỡ, la to chừng nào thì tốt chừng đó. Nhưng hắn lại quên rằng, đây là phòng cách âm.

Trở lại với Triệu Hoài bên này, tay trong tay cùng với Hồ Nhã. Đắm mình say sưa trong điệu nhạc. Nào đâu có quan tâm đến thế giới bên ngoài, có biến cố ra sao. Mỹ nhân trong tay, liền quên đi thiên hạ.

- Khí tức này, là Hồ Sở?- Hồ Nhã mơ hồ cảm thấy khí tức có phần quen thuộc, đối phương chính là người mà cô ta tìm kiếm.



- Hả, sở cái gì mà cái gì sở?- Triệu Hoài ngơ ngác mà hỏi, nhiệm vụ ấy mà, hắn sớm đã vứt ra chuồng gà rồi.

Ngay lập tức, không để cho Triệu Hoài bắt kịp tình hình . Hồ Nhã đã lao nhanh như tên bắn, mà biến mất khỏi nơi đây. Hắn ta sợ rằng đối phương lại gây ra chuyện, làm ảnh hưởng đến bản thân. Liền tức tốc mà đuổi theo.

- Way, đợi ta với! Đi gì mà nhanh thế!- Triệu Hoài hét lên trong vô vọng, mắt thấy chính là cô ta dần xa.

Triệu Hoài thì tận hưởng cuộc chơi, Thanh Đạt thì khổ không cần phải nói. Hai tay thì bị khóa lại, bản thân còn là con mồi của kẻ khác. Sống c·hết khó mà biết rõ cho được. Kêu la cứu mạng, nhưng nào có ai nghe tới. Trải nghiệm này, đúng là khó quên mà.

Quần áo của Thanh Đạt, hết lớp này tới lớp đều bị đối phương dùng đuôi xé rách. Trên người bây giờ chỉ còn mỗi chiếc quần lót là nguyên vẹn. Cũng là cởi đồ, mà nó lạ lắm cứ như thể cô ta đang chơi đùa với con mồi vậy.

Cái cảm giác sắp mất đời trai tân này, so với suy nghĩ của Thanh Đạt mà nói, sao mà nó khác xa nhau quá. Không những mất đi đời trai tân, mà là còn m·ất m·ạng nữa. Nhưng mà không có gì phải sợ cả, lần này làm sai thì lần sau làm lại. Chỉ là không biết, còn có lần sau hay không mà thôi.

Sau khi kêu gào trong bất lực, thứ mà bản thân nhận được là không một ai đáp lời. Thanh Đạt liền trở nên hoang mang thấy rõ, ra sức mà vùng vẫy. Đáng tiếc, tất cả cũng chỉ bằng không. Mà đối phương đã không còn kiên nhẫn với hắn ta, liền dùng đuôi mà đâm tới.



- Đừng màaa!- Trước tình cảnh này, Thanh Đạt hét lớn, vẻ mặt không khỏi hoảng sợ.

Đuôi chưa kịp đâm tới, thì ngoài cửa sổ đã đã có bóng dáng một người xông vào. Ra đòn, trực tiếp đánh bay cô ta. Điều này, khiến cho Thanh Đạt mừng rỡ không thôi. Nào ngờ nhìn tới, lại chính là một con hồ ly khác. Vẻ mặt ấy mới vừa cảm nhận được ánh sáng, liền trở về với tăm tối.

( Wa, cái quái gì thế này. Một con thì thôi đi, giờ lại là hai lẽ nào còn muốn xé xác ta làm đôi nữa à?) Nhìn về một màn này, Thanh Đạt đúng là không biết nói gì hơn.

Chỉ thấy Hồ Nhã nhìn vào Thanh Đạt, ánh mắt còn là tràn đầy sự khinh bỉ trong đó. Lườm nhẹ một cái rồi đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt. Sau đó, mới dán chặt lên người mà bản thân vừa đánh.

- Hồ Sở không ngờ cô đã đến mức độ này, phải hút tinh khí của người khác. Còn không mau chịu trói, theo ta trở về Hồ tộc!- Hồ Nhã lãnh đạm mà nói, khí tức toả ra là cực kì mãnh liệt.

- Theo ngươi trở về, nực cười! Sai lầm mà ta đã phạm phải, ta còn có thể trở về Hồ tộc hay sao? Hồ Nhã, đừng tốn công vô ích nữa!- Hồ Sở khoé môi nhếch lên, nụ cười ấy còn có phần khinh miệt trong đó. Khí tức, liền cùng với đối phương v·a c·hạm với nhau.

Giới thiệu sơ lược: Hồ Sở là yêu ma thuộc Hồ tộc, thực lực vốn dĩ là ở cấp Thống Lĩnh nhưng vì một vài nguyên do, thực lực hiện tại chỉ còn ở mức yêu ma cấp 5. Phạm phải t·rọng t·ội trong tộc, liền từ Yêu Thổ mà bỏ chạy sang Nhân Giới. Một đường trốn tránh sự truy bắt của Hồ Nhã.

Khí tức của hai người bọn họ phát ra, mạnh mẽ không thôi. Cái áp bức mà nó mang tới, một mình Thanh Đạt lãnh đủ. Cái cảm giác vừa bị khóa mà vừa phải chịu uy áp của hai Yêu Linh đúng là không gì tuyệt bằng. Hắn ta, sắp ngất đến nơi rồi.

( Tra tấn trước khi c·hết à? Có ai không, cứu ta với, ta mang ơn cả đời. Chứ vậy hoài, thứ gì mà chịu cho nổi. Không ấy, hai yêu các cô mở khóa cho ta có được không?) Trái tim bé bỏng của Thanh Đạt, không ngừng đập loạn nhịp. Cứ tiếp tục như thế này, đau tim mà c·hết cũng không phải là không thể.